Ở Quỷ Mã Lĩnh – Mộ Dung Phủ, nơi cách xa núi Võ Đang, một đôi mắt xinh đẹp đã chậm rãi mở ra.
Chỉ cần bên này tôi gọi tên cô ấy, cô ấy có thể lợi dụng trận pháp trên cánh tay của tôi mà để linh môi xuất hiện bên cạnh tôi.
Nhưng sau khi đột nhiên nghe được giọng nói kia, tôi lại từ bỏ ý định gọi Mộ Dung Ngôn tới đây.
Bởi vì, tôi có thể nhận ra, chủ nhân của âm thanh này chính là Phi Hồng chân nhân Đàm Tiêu - chưởng môn của phái Võ Đang.
Đạo khí của Đại trưởng lão vừa bị đánh vỡ, sắc mặt của ông ta đã thay đổi.
Ông ta vội vàng thu lại đạo khí, sau đó có chút sợ hãi nói: “Chưởng, chưởng môn sư huynh?”
Âm thanh của Đại trưởng lão vừa dứt, phía sau lưng ông ta đã xuất hiện một bóng người.
Người này quả đúng là Phi Hồng chân nhân vừa mới trở về môn phái, nhưng ông ấy chỉ vừa mới đi tới nhà ăn, đã cảm nhận được uy áp của bậc Đạo Tôn.
Vì thế Phi Hồng chân nhân mới vội chạy tới đây, kết quả phát hiện ra, sư đệ nhà mình đang gây áp lực cho tôi ngay tại phòng riêng.
“Sư đệ, sao cậu có thể ra tay với một vãn bối chứ?”
Những người xung quanh vừa nhìn thấy Phi Hồng chân nhân, đã lần lượt chắp tay hành lễ, cung kính hô một tiếng: “Chưởng môn”.
“Sư huynh, sao anh lại trở về rồi?”
“Chẳng lẽ tôi không thể trở về sao? Cút qua một bên đi!” Phi Hồng chân nhân mở miệng đầy khí phách.
Dưới một lời này của Phi Hồng chân nhân, Phi Hà chân nhân thế mà chẳng dám phản bác lại dù chỉ một câu, chỉ có thể chậm rãi lùi từng bước về phía sau.
Phi Hồng chân nhân bước thẳng về phía trước, khi đi lướt qua Phi Hà chân nhân, ông ấy còn hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, mới chịu bước vào trong phòng.
Mọi người thấy Phi Hồng chân nhân bước vào, vội đứng lên chào.
“Sư phụ!”
“Chưởng môn sư huynh!”
Mà Phi Hồng chân nhân lại chào hỏi tôi trước: “Đinh tiểu hữu, thất lễ rồi.”
Nói xong, Phi Hồng chân nhân thân là chưởng môn một phái, thế mà lại ôm quyền xin lỗi với một vãn bối như tôi.
Điều này làm cho tôi không khỏi thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ lại:
“Tôi không dám nhận đâu, cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ.”
Phi Hồng chân nhân gật gật đầu, đương nhiên ông ấy biết được tính tình sư đệ của mình thế nào.
Cũng biết được tôi có tính nết ra sao.
Tuy rằng Phi Hồng chân nhân còn chưa nắm rõ được tình hình, nhưng theo phán đoán chủ quan của ông ấy, tất phải do sư đệ nhà mình gây chuyện trước.
Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn quay đầu lại truy hỏi Đại trưởng lão một câu: “Sư đệ, trên người cậu sao lại dính máu, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng khuôn mặt già của Đại trưởng lão lại đỏ lên, không nói ra dù chỉ một câu.
Cuối cùng, Phi Hồng chân nhân nhìn về phía Khởi Can đạo trưởng: “Ngũ sư đệ, cậu nói đi!”
Khởi Can đạo trưởng chắp tay, cúi đầu:
“Chưởng môn sư huynh, là, là nhị sư huynh đối kháng thần, thần thức với Đinh Phàm tiểu hữu, cuối cùng mới dẫn tới tranh chấp…”
Khởi Can đạo trưởng dựa theo đúng sự thật mà nói, nhưng khi nói ra lời này, đến chính bản thân ông ấy còn thấy chẳng tin nổi.
Mà con người của Phi Hồng chân nhân đứng ở đối diện lại đột nhiên co rút.
Chân nhân cũng lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ: “Cái, cái gì? Đối kháng thần thức?
Phi Hà dùng, dùng Thần thức đối, đối kháng với Đinh Phàm mà còn thua ư?”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Phi Hồng chân nhân cũng lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng được nổi.
Nói đùa cái kiểu gì thế, thần thức của một người có tu vi bậc Đạo Tôn trung kỳ, thế mà còn bị một nguyên thần của một tiểu bối mới đạt tới bậc Đạo Vương đánh bại ư.
Lời này nói ra, ai dám tin đây?
*****
Bởi vì Phi Hồng chân nhân, chưởng môn phái Võ Đang đột nhiên xuất hiện, cho nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người bên ngoài phòng riêng.
Sau khi Phi Hồng chân nhân nghe Khởi Can đạo trưởng nói xong, không khỏi kinh hãi.
Trong lúc vô thức, ông ấy đã thốt ra một câu như vậy.
Mà câu nói vô tình này cũng làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây phải sợ hãi và kinh ngạc.
Cả đám đều không khỏi há hốc miệng.
“Cái gì? Phi Hà Đại trưởng lão dùng thần thức đối kháng mà còn thua sao?”
“Thua? Thua gì cơ, Đại trưởng lão bại dưới tay ai?”
“Anh không thấy sao? Chính là cậu nhóc ngồi trong phòng riêng kia kìa.”
“Không thể nào! Tu vi của cậu ấy mới đến đâu chứ? Sao có thể tu luyện nguyên thần được?”
“…”
Bên trong nhà ăn, nháy mắt đã trở nên ồn ào hẳn lên.
Không một ai có mặt ở đây dám tin vào chuyện này.
Đến cả Phi Hồng chân nhân cũng phải chần chờ mất một lúc, rồi mới dám hít ngược một ngụm khí lạnh:
“Phi Hà, cậu, cậu thật sự, thật sự thua sao?”
Nói rồi, Phi Hồng chân nhân đã nhìn về phía Đại trưởng lão - Phi Hà chân nhân ở bên cạnh.
Mới mấy giây trước, Phi Hà chân nhân còn là một vị trưởng lão quyền cao chức trọng, mạnh mẽ trước mặt người khác.
Thế nhưng ở trước mặt sư huynh Phi Hồng chân nhân của mình, ông ấy lại như hoá thành cừu con, chẳng dám hành xử thô lỗ nữa.
Đây không chỉ là vấn đề về địa vị, mà còn bởi vì lòng sùng bái và tôn kính từ khi còn nhỏ.
Gương mặt già của Đại trưởng lão càng đỏ hơn, dù trong lòng uất nghẹn, nhưng vẫn phải gật đầu.
Phi Hồng chân nhân thấy thế, rốt cuộc cũng không thể tỏ ra bình tĩnh được nữa, mà phải lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía tôi:
“Đinh, Đinh tiểu hữu, thế mà cậu có thể tu luyện nguyên thần sao?”
Ông ấy thực sự không thể tin nổi, một vị tiểu bối trẻ tuổi mới chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Vương, sao có thể tu luyện được nguyên thần?