Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2206

Chương 2206 Chương 2206

Cứ cho là có được thiên phú trác tuyệt, nhưng với tu vi như vậy, hẳn là người này không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của nguyên thần, huống chi là nói tới việc tu luyện?

Thế nhưng sự thật lại đang bày ra trước mặt ông ấy.

Có không muốn tin, cũng không được.

Lúc trước khi còn ở trên Cửu Tiêu Quan, Phi Hồng chân nhân cùng Liệt Hỏa chân nhân đã giúp tôi mở rộng đan điền, rèn luyện đạo khí.

Họ cũng cho tôi vài lời khuyên có ích.

Cả hai người đều có ơn với tôi, cho nên đối với ông ấy, tôi vô cùng tôn trọng.

Hiện giờ, nghe được lời này, tôi trực tiếp gật đầu:

“Đúng vậy, tiền bối, tôi đã bắt đầu tu luyện nguyên thần, có được thần thức nhất định!”

Tôi không ngạc nhiên cũng chẳng vui mừng, chỉ chậm rãi nói.

Nhưng khi tôi vừa nói xong, đừng nói là Phi Hồng chân nhân, đến cả hai người là lão Phong và Dương Tuyết ngồi bên cạnh tôi cũng lộ rõ vẻ khiếp sợ.

Hiện giờ, chính miệng tôi đã thừa nhận, vì vậy bạn có thể tưởng tượng được họ ngạc nhiên đến mức nào.

Đây rốt cuộc là loại “Yêu nghiệt” gì, mới đạt tới cảnh giới Đạo Vương đã có thể tu luyện được nguyên thần?

Đây, đây vẫn còn là con người ư.

Đại đệ tử Dương Tấn của phái Võ Đang cũng cả kinh tới nỗi trợn mắt há miệng, liên tục thở dốc.

Anh ta vốn tưởng rằng mình là người có thiên phú đủ cao rồi.

Cho dù không phải là người mạnh nhất Đạo môn, nhưng nhất định cũng nằm trong hàng ngũ những người mạnh nhất.

Nhưng hiện tại, anh ấy mới hiểu được, trước mặt một người như tôi, chút thiên phú này thật chẳng đáng là gì.

Đừng nói đến việc tu luyện nguyên thần, thậm chí anh ấy còn chưa biết được khái niệm hay biết được nguyên thần có hình thái ra sao.

Còn về phần chúng đệ tử phái Võ Đang ở bên ngoài phòng, lúc này đã như nổ tung rồi.

“Chết tiệt, cậu nhóc này là ai? Trông không lớn hơn tôi bao nhiêu, sao đã có thể tu luyện được nguyên thần chứ?”

“Vừa rồi anh không nghe được sao? Cậu nhóc này tên là Đinh Phàm…”

“Đinh Phàm? Chính là Đinh Phàm đã đánh bại được đại sư huynh trong Đại hội Đạo môn lần này sao?”

“Anh ta chính là người được Dương Tuyết sư tỷ dẫn về sư môn, khả năng chính là Đinh Phàm kia rồi…”

“Mẹ tôi ơi! Bảo sao có thể mạnh đến mức đánh bại cả đại sư huynh, quả nhiên chẳng khác nào yêu nghiệt mà…”

“…”

Mọi người ở bên ngoài không ngừng bàn luận, trong lòng Phi Hồng chân nhân cũng không ngừng hoảng loạn.

Ông ấy cũng chiếm được một ghế trong ban lãnh đạo cấp cao của Đạo Minh, đương nhiên cũng biết được vài bí mật trên người tôi.

Đặc biệt là sau trận đại chiến ở thung lũng Hắc Ám kia, toàn bộ ban lãnh đạo của Đạo Minh đã điều tra tỉ mỉ về tôi một lượt.

Sau khi dùng một số thủ đoạn đặc biệt để tìm hiểu về tôi, họ cũng biết được sau lưng tôi có Hồ tộc tại Tần Lĩnh làm chỗ dựa.

Cũng biết được bên cạnh tôi có một nữ quỷ bảo vệ, nữ quỷ này cường đại vô cùng.

Họ cũng đưa ra suy đoán, rằng tôi là đệ tử đích truyền của một vị cường giả nào đó.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể nghĩ tới, tài năng của tôi lại phi thường đến vậy.

Mất một lúc lâu, Phi Hồng chân nhân mới ổn định được tâm tình của mình.

Vẻ bình tĩnh lại xuất hiện trên khuôn mặt của ông ấy.

Phi Hồng chân nhân khẽ gật đầu với tôi:

“Đinh tiểu hữu quả thực là kỳ tài của Đạo môn ta.

Bần đạo sẽ đứng ra hoà giải chuyện này, cuộc chiến này cứ dừng lại ở đây thôi.”

Phi Hồng chân nhân đã mở miệng, một tên tiểu bối như tôi có có thể nói được gì nữa đây?

Hơn nữa, dù sao tôi cũng chẳng bị thương gì.

Cho nên, tôi liền chắp tay, cúi đầu với Phi Hồng chân nhân: “Xin nghe theo tiền bối!”

Phi Hồng chân nhân khẽ gật đầu, cảm thấy tôi rất hiểu chuyện, không làm khó ông ấy.

Còn về phần Đại trưởng lão Phi Hà chân nhân kia, ông ấy dám nói ra một chữ “không” sao?

Vì thế, Phi Hà chân nhân kia cũng ôm quyền với tôi.

Nhưng ngoài miệng, ông ta chẳng chịu nói một câu.

Chỉ ôm quyền rồi nghiêng đầu một cái.

Theo sau, ông ta liền nói với Phi Hồng chân nhân đứng bên cạnh: “Chưởng môn sư huynh, sư đệ về phòng trước!”

Nói xong, cũng không đợi Phi Hồng chân nhân kịp trả lời, ông ta đã vung tay áo, xoay người rời đi.

Phi Hồng chân nhân cũng không ngăn cản, chỉ thở dài một tiếng.

Sau đó Phi Hồng chân nhân cũng chuyển đề tài khác, quay sang nói chuyện với chúng tôi.

“Đinh tiểu hữu, Phong tiểu hữu, Tuyết Nhi, chuyện của mọi người tại Tương Tây, bần đạo đều đã rõ.

Lần này, mọi người đã thu thập được tình báo vô cùng quan trọng.

Hai ngày sau, bần đạo sẽ thay mặt ban lãnh đạo cấp cao của Đạo Minh tuyên bố một chuyện quan trọng.

Đồng thời, cũng hy vọng Phong tiểu hữu và Đinh tiểu hữu ra tay giúp đỡ, đồng thời, cũng cần tới sự ủng hộ Hồ tộc phía sau Đinh tiểu hữu…”

Phi Hồng chân nhân nói rất thẳng thắn, cũng trực tiếp nhắc tới Hồ tộc phía sau tôi.

Tuy rằng tôi không biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng nếu là quyết định từ phía Đạo Minh, tất là kế hoạch trảm yêu trừ ma gì đó rất lớn.

Tôi cũng chẳng vòng vo, lập tức ôm quyền nói: “Tiền bối đã ra lệnh, Đinh Phàm không dám không nghe theo?”

Trong lúc tôi nói ra câu ấy, lão Phong cũng ôm quyền, tỏ vẻ bằng lòng nghe theo chỉ thị của Phi Hồng chân nhân.

Hiện chúng tôi đã lưu lạc khắp cùng trời cuối đất, chẳng còn nơi nào để đi.

Nơi nào có yêu quái, nơi nào có âm tà, nơi nào cần chúng tôi, chúng tôi sẽ tới nơi đó.

Phi Hồng chân nhân hơi mỉm cười: “Vậy xin mời hai vị cứ dùng bữa tự nhiên, ngũ sư đệ, cậu theo bần đạo ra đây một chút!”

Bình Luận (0)
Comment