Tôi và lão Phong cũng không khách khí, bụng đã đói lắm rồi, nên vừa ngồi xuống là ăn ngay.
Nhưng chỉ vừa mới ăn được nửa bữa, Ngô Hưng Long đột nhiên vào một câu:
“Hai vị, các vị có nghe được lời đồn gần đây không, có khả năng Đạo môn có động thái lớn!”
Vừa nghe lời này, cả tôi và lão Phong đều sửng sốt trong giây lát.
Hai chúng tôi không có thông tin gì, cũng chẳng nghe được một chút tin đồn nào cả.
Vì thế, tôi bày ra vẻ mặt hơi nghi ngờ:
“Anh Ngô, là động thái gì thế? Có phải liên quan tới lời thông báo mà Phi Hồng tiền bối đã nhắc tới hôm qua không?”
Ngô Hưng Long gật đầu.
“Hẳn là có liên quan tới lời thông báo của sư phụ tôi. Sáng nay, tôi thấy rất nhiều đệ tử từ các môn phái đăng bài, đều nói ngày mốt mỗi môn phái sẽ tung ra một tin tức lớn.
Nhưng đó là tin tức gì, thì chưa có ai biết…”
“Thế này có phải chứng minh rằng Đạo môn đang chuẩn bị giao đấu với những tà giáo kia không?”
Lão Phong bỗng nhiên chen vào một câu.
Nghe đến đó, tôi cũng cảm thấy có thể lắm.
Sự xuất hiện của Nhện Quỷ từ dị vực cũng đã để lộ ra một tin tức cực lớn, phong ấn từ 30 năm trước đã bị mở ra.
Sau đó, hội nghị của ban lãnh đạo Đạo Minh đã diễn ra.
Động thái kế tiếp chính là các phái đồng loạt triệu tập đệ tử của mình về, tôi nghĩ chắc là để chuẩn bị đối phó với biến cố lần này.
Còn về việc sẽ đối phó như thế nào, vậy thì còn phải tùy thuộc vào quyết định của mấy ông lớn trong Đạo môn.
Sau đó, chúng tôi vừa ăn cơm, vừa bàn luận hồi lâu.
Nhưng cho dù như thế nào, tôi và lão Phong cũng định ở lại đây mấy ngày.
Chúng tôi cũng muốn xem thử, ngày mai Phi Hồng chân nhân sẽ thông báo về chuyện gì, là tin tức gì mà còn cần tới sự ủng hộ của Hồ tộc tôi?
Sau khi dùng bữa no nê, chúng tôi nghỉ ngơi thêm một lát tại nhà ăn, sau đó Dương Tuyết cùng Ngô Hưng Long đã dẫn tôi và lão Phong đi thẳng đến chỗ đánh giá.
Địa điểm đánh giá nằm ở Bạch Vân Cung, nơi này nằm ở phía sau núi Võ Đang, là một phần trong kiến trúc nội môn, không phải một địa điểm du lịch, cũng không mở cửa cho người ngoài.
Dương Tuyết nói, lúc này vẫn còn sớm, trưởng lão của Bạch Vân Cung có thể vẫn đang dùng cơm trưa.
Cho nên chúng tôi đi rất chậm, cũng vừa đi vừa nhìn ngắm phong cảnh hai bên đường.
Núi Võ Đang phải nói là có phong cảnh rất đẹp, phía dưới có địa mạch, linh khí cũng dồi dào.
Cho dù trong cái thời đại mạt pháp này, nhưng nồng độ linh lực ở đây không phải nơi nào cũng so sánh được.
Xuyên qua con đường đầy cây xanh, cuối cùng chúng tôi cũng đến được khu vực nội môn.
Dương Tuyết nói, dãy nhà phía sau núi chính là nơi trước kia các đệ tử như cô ấy từng sinh sống.
Những tòa nhà mà chúng tôi thấy trước đây chỉ được phái Võ Đang sử dụng khi có việc, còn ngày thường đều dùng để tiếp khách du lịch.
Chúng tôi đến ngọn núi phía sau, cuối cùng đi qua một cây cầu độc mộc đung đưa và bước vào nội môn của phái Võ Đang.
Mới vừa bước xuống cầu độc mộc, tôi đã nhìn thấy hai đệ tử Võ Đang đang canh gác trước cửa.
Bên cạnh có một tấm bia đá, bên trên khắc hai chữ “Nội môn”.
Hai đệ tử Võ Đang kia vừa nhìn thấy Dương Tuyết và Ngô Hưng Long, đã lần lượt chắp tay chào: “Ngũ sư huynh, cửu sư tỷ!”
Dương Tuyết cùng Ngô Hưng Long chỉ gật đầu, cũng không nói nhiều.
Rồi họ dẫn hai người chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Kiến trúc ở đây tuy không quá hoành tráng, nhưng lại mang dáng vẻ cổ kính, mang những nét đặc trưng của Đạo môn.
Chúng tôi đi xuyên qua vài toà tháp và sân tu luyện, cuối cùng đi tới một toàn nhà có tên “Bạch Vân Cung”.
Bạch Vân Cung được xây ở trong núi, bốn phía có cổ thụ che chở, cổng cung đóng chặt.
Đi vào nơi này, Ngô Hưng Long ra hiệu cho chúng ta dừng lại, sau đó một mình tiến đến gõ cửa.
“Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch…”
Ngay sau đó, liền nghe thấy một giọng nói già nua vang lên từ bên trong: “Vào đi!”
Nghe đến đây, Ngô Hưng Long mới đẩy cánh cổng lớn ra.
Dương Tuyết nhỏ giọng nói cho chúng tôi biết, vị trưởng lão đánh giá trong Bạch Vân Cung này có thân phận cực cao, còn cao hơn sư phụ Phi Hồng chân nhân của bọn họ.
Tuy rằng chẳng nổi tiếng, cũng chẳng mấy khi đi ra ngoài.
Nhưng không một ai trong phái Võ Đang dám gây rối ở đây cả.
Lúc này, cánh cửa lớn mở ra, mấy người chúng tôi bước vào bên trong.
Sau khi tiến vào trong sân, tôi nhìn thấy một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang ngồi trên chiếu, nhắm mắt tu luyện.
Nhìn bề ngoài, có vẻ lão đạo sĩ này cũng đã 80 tuổi, rất già rồi.
Nhưng hơi thở của ông lão lại vô cùng vững vàng.
Mỗi lần hô hấp, đều rất nhịp nhàng.
Hiển nhiên, tu vi của lão đạo sĩ này cực cao, chứ không dạng thường thường bậc trung.
“Trưởng lão, đệ tử Ngô Hưng Long cùng sư muội Dương Tuyết, dẫn hai người tới đây để đánh giá…”
Lời vừa dứt, đôi mắt đang nhắm chặt của lão đạo sĩ hơi hé ra, ông lão cất giọng khàn khàn: “Bên cạnh có chiếc chuông sắt, bảo bọn họ đứng yên đó mà rung chuông…”
Nghe đến đó, tôi và lão Phong cùng nhìn lướt qua bên cạnh.
Chỉ thấy cách đó tầm 3 mét, quả thật có một cái chuông bằng sắt.
Chỉ là dùng tay trần, lại đứng xa đến vậy…
Làm sao chúng tôi có thể đứng yên tại chỗ mà gõ được chuông?
*****
Bỗng nhiên nghe được lão đạo sĩ kia nói như vậy, bảo chúng tôi cứ đứng yên tại chỗ, rung chiếc chuông cách đó 3 mét.
Hai người chúng tôi đều không khỏi sửng sốt mất một lúc.
Đứng cách xa mấy mét, lại không có chày gỗ, làm, làm thế nào để rung chuông đây?