Đến lúc đó, chúng tôi còn chưa xuất quân đã phải bỏ mạng, Quỷ thành Ma Linh còn chưa thấy, mà toàn quân đã bị diệt sạch rồi.
Lão Phong lặng lẽ liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói nhỏ: “Cách thì có đấy, nhưng không dễ thực hiện cho lắm!”
“Sao? Cậu có cách đánh thức được tất cả mọi người trong thời gian ngắn à?”
Hai người chúng tôi dựa vào một gốc cây, khép hờ hai mắt. Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi lão Phong.
“Có, cậu nhìn cái này đi!”
Nói xong, cơ thể lão Phong khẽ động đậy vài cái.
Sau đó cậu ấy lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ và nói:
“Đây là loại thuốc được chế tạo từ hoa xú vĩ, loại hoa kia rất xấu, lại có mùi gay mũi vô cùng.
Cho dù trúng thuốc mê, chỉ cần ngửi một chút mùi này là có thể tỉnh lại.
Nhưng vấn đề bây giờ là, ở đây tôi chỉ có đúng một lọ.
Mà hiện tại có tới hơn 50 người đang hôn mê, chúng ta lại không dám vọng động.
Làm thế nào chúng ta có thể khiến mùi trong chai thuốc này toả ra, để cho tất cả mọi người ngửi được mùi hương này cùng một lúc?”
Lắng nghe từng câu từng chữ mà lão Phong nói, làm cho tôi cũng thấy có chút khó khăn.
Đúng vậy! Chúng tôi hiện không thể động đậy, vậy làm sao có thể để mọi người cùng lúc ngửi thấy loại thuốc cực kỳ gay mũi được?
Đang lúc hai chúng tôi đang bối rối, mũi Lão Phong lại giật giật lên mấy lần:
“Không ổn, thuốc mê bắt đầu tăng thêm rồi.
Nếu chúng ta không nhanh chóng hành động, mọi người có thể sẽ hoàn toàn rơi vào hôn mê sâu.
Nếu chỉ dùng thuốc này trong chốc lát, chỉ sợ là rất khó có thể đánh thức được mọi người!”
Trong lúc lão Phong đang nói, sương đen xung quanh càng dày thêm.
Đám ác quỷ ở xung quanh cũng đã có chút đói bụng, tiếng bụng réo vang. Chúng không ngừng lắc lư chiếc lưỡi dài, nước miếng đã chảy đầy đất.
Việc đã đến nước này, không hành động thì không được.
Nhưng tôi lại chợt có một ý tưởng: Không thể đánh thức tất cả mọi người cùng một lúc, nhưng mà chúng tôi có thể đánh thức một vài người trước mà, đúng không?
Ví dụ như, đánh thức các vị cao thủ có tu vi cường đại trong thời gian ngắn ngủi trước.
Như vậy, cho dù đám ác quỷ xung quanh có bị kinh động, khiến cho chúng tấn công lại, chúng tôi cũng chẳng sợ.
Chúng tôi cũng có thể dựa vào sức mạnh của các vị tiền bối hoặc các vị đạo hữu để ngăn cản bọn lệ quỷ trong chốc lát, từ đó tranh thủ đánh thức nhiều người hơn.
Như thế, có phải là chúng tôi sẽ hạ được mức tổn thất của tiểu đội xuống mức thấp nhất hay không?
Có phải chúng tôi sẽ có thêm cơ hội sống sót và phản kháng hay không?
Càng tiếp tục chờ đợi, thuốc mê sẽ càng tăng thêm.
Đến lúc đó, đừng nói đến việc đánh thức những người khác, cho dù là tôi hay lão Phong cũng có khả năng bị ngất đi lần nữa.
Cho nên, chúng tôi phải lập tức đưa ra quyết định.
*****
Xung quanh thì lệ quỷ đang như hổ rình mồi, bên trong thì làn sương đen chứa thuốc mê cũng càng ngày càng nồng đậm hơn.
Nếu chúng tôi không nhanh chóng đưa ra quyết định, chờ tới khi các vị đạo hữu xung quanh thực sự rơi vào hôn mê sâu, vậy tình huống sẽ càng trở nên rắc rối hơn.
Lúc này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra quyết định…
Trước tiên sẽ đánh thức các vị đạo sĩ có tu vi cường đại, làm vậy thì cho dù đám quỷ kia có bị đánh động, ít nhất chúng tôi cũng có thể tạm thời chống cự được.
Sau đó, những người vừa được đánh thức kia sẽ ngăn cản đám ác quỷ đó.
Từ đó giảm mức độ tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói với lão Phong ngồi bên cạnh: “Lão Phong, cậu nhìn bên kia đi? Nơi Khởi Can đạo trưởng đang nằm ấy!”
Lão Phong hơi chuyển động ánh mắt, ở bên đó, ngoại trừ Khởi Can đạo trưởng, còn có ba vị trưởng lão của phái Võ Đang.
Những vị trưởng lão đó không phải là trưởng lão nội môn, nhưng thực lực đều nằm trên cảnh giới Đạo Quân.
Nếu có thể cùng lúc đánh thức được cả bốn người bọn họ, tiện thể đánh thức được cả Dương Tuyết nằm bên cạnh tôi nữa…
Như vậy, những người có sức chiến đấu mạnh nhất của tiểu đội chúng tôi, về cơ bản đều đã tỉnh lại.
“Ừm, thấy rồi, cậu định làm thế nào?”
“Lão Phong, hiện tại, hai ta khẳng định không thể đánh thức mọi người trong cùng một lúc được.
Đám ác quỷ ở xung quanh đang theo dõi chúng ta chăm chú, chỉ cần chúng ta có động thái gì, đám ác quỷ này chắc chắn sẽ liều mạng xông lên.
Đến lúc đó, thiệt hại sẽ rất lớn.
Nhưng chỉ cần cậu ném bình thuốc trong tay đi, nó sẽ vỡ thành từng mảnh ngay.
Để hơi thuốc bên trong toả ra ngoài, Khởi Can đạo trưởng và mấy người khác sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi!
Như thế, những người có sức chiến đấu mạnh nhất trong phe chúng ta, đều tỉnh lại hay không?
Lão Phong nghe đến đó, đã lập tức hiểu được ý của tôi.
Cậu ấy không có chần chờ, trực tiếp gật đầu, nói:
“Được đấy! Nhưng mà khoảng cách của Khởi Can đạo trưởng và chúng ta quá xa, chỉ cần tôi có động tĩnh gì, nhất định sẽ khiến bọn quỷ chú ý tới.
Cho nên, cậu sẵn sàng chiến đấu đi.”
Tôi chỉ đáp lại một tiếng “Ừ”, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lão Phong âm thầm hít một hơi thật sâu, rồi thình lình mở bình thuốc ra, trực tiếp ném chiếc bình về phía Khởi Can đạo trưởng cách đó không xa.
Bốn vị tiền bối nọ đều đang tựa vào hai góc đại thụ to lớn.
Lúc này, họ đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngay khi lão Phong ném chiếc bình thuốc qua đó, một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, chiếc bình trực tiếp nện mạnh lên thân cây, vỡ tan trong nháy mắt.
Mùi thuốc gây mũi lập tức lan tỏa khắp không trung.