Luồng khí của Hoa Yêu mạnh tới mức làm người ta khó mà tin tưởng được.
Cho dù có ba món pháp bảo, còn có cả Liên Tuyền đạo trưởng trấn gữ, vậy mà cũng không ngăn lại được.
Ngay khi bọn nó va chạm vào nhau, sức mạnh của pháp bảo lập tức tan vỡ.
Ba món pháp bảo còn trực tiếp bị luồng khí màu đỏ tươi của Hoa Yêu nghiền thành bột phấn.
Cho dù Liên Tuyền đạo trưởng dùng toàn lực ngăn cản, phóng thích ra rất nhiều đạo khí thì ông ấy cũng bị luồng khí màu đỏ tươi đó lập tức đánh bay.
“Rầm!”
Liên Tuyền đạo trưởng trực tiếp bay ra ngoài khoảng chừng mười mét, lăn trên mặt đất bảy tám vòng rồi mới dừng lại.
Nhưng mà, cũng chính nhờ Liên Tuyền đạo trưởng dùng toàn lực ngăn cản nên đã làm cho làn khí màu đỏ nhạt kia hòa hoãn lại, nó chập chờn phía trước cách chúng tôi mấy mét rồi biến mất.
Nhìn về phía trước, mặt đất và xung quanh giống như đã bị dao gọt qua một lần, vô cùng bằng phẳng.
Thạch nhũ vốn lộ ra khỏi mặt đất cao khoảng bốn năm mét cũng biến mất không thấy.
Lực công kích đáng sợ như vậy, luống khí đáng sợ như này, làm cho nhận thức về sức mạnh của tất cả chúng tôi lại tăng lên một bậc mới.
“Sư thúc tổ…”
Dương Tuyết nhìn thấy Liên Tuyền đạo trưởng bị đánh bay ở sau lưng thì gọi to một tiếng.
Cô không để ý những cái khác, xoay người chạy về phía Liên Tuyền đạo trưởng ở phía sau.
Dương Tấn và Ngô Hưng Long thấy vậy thì cũng kinh hãi, đồng loạt đi qua theo.
Bọn họ cũng không thể nào bỏ Liên Tuyền đạo trưởng lại mà bỏ chạy một mình được.
Vị sư thúc tổ này của bọn họ, nền tảng không xuất chúng.
Nhưng mọi người đều biết tu vi ông rất mạnh, không ngờ tới ở đây ông ấy lại bị luồng khí của một Hoa Yêu phóng ra nghiền ép hoàn toàn.
Còn chẳng gợi lên được chút gợi sóng nào, đây, rốt cuộc đây là dạng tồn tại như thế nào chứ?
Tôi và lão Phong và Hồ Mỹ thấy vậy thì cũng ngừng lại.
Chúng tôi đồng loạt đi về phía Liên Tuyền đạo trưởng, bảo vệ ở phía trước, nghiêm túc đứng đó.
Liên Tuyền đạo trưởng đã bị luồng khí kia đánh cho bị thương nặng.
Bây giờ miệng mũi ông ấy đều là máu, nhưng vẫn còn lại chút thần trí: “Mau, mau đi, nhất định, nhất định phải mang thông tin ra ngoài. Hoa Yêu, Hoa Yêu sắp, sắp hoàn mỹ, hoàn mỹ không còn khuyết điểm…”
Liên Tuyền đạo trưởng thở hổn hển, sau khi nói xong một câu này, ông ấy trực tiếp hôn mê.
“Sư thúc tổ!”
“Sư thúc tổ!”
“…”
Mấy người Dương Tấn gọi mấy tiếng, sau khi phát hiện Liên Tuyền đạo trưởng vẫn còn hơi thở thì lúc này mới hòa hoãn lại một chút.
Nhưng cũng không dám ở lại đây nữa, bọn họ vội vàng cõng Liên Tuyền đạo trưởng muốn rời khỏi nơi đây.
Cùng lúc đó, từ bên kia truyền tới tiếng cười lớn của Trương Tử Đào: “Ha ha ha, đây là sức mạnh của Hoa Thánh.”
“Thiếu chủ, bảo Hoa Thánh giết chết bọn họ đi! Tránh cho xảy ra biến cố!”
Quỷ Tam Nguyên mở miệng.
Tên này đã muốn giết chết chúng tôi từ lâu rồi, nhưng vì đủ loại biến cố nên vẫn chưa thể được như ý.
Bây giờ, cơ hội đặt ngay trước mặt, ông ta không muốn bỏ qua.
Như vậy, ông ta có thể báo thù được cho các đệ tử của mình, cũng có thể rửa được mối nhục ngày trước.
Trương Tử Đào nghe vậy thì cũng động lòng.
Thân xác nguyên bản của gã cũng gián tiếp vì tôi mà mất.
Bây giờ, đây chính là cơ hội báo thù.
Gã không do dự nữa, lập tức mở miệng nói: “Hoa Thánh, giết sạch bọn chúng!”
Hoa Yêu nghe vậy thì cơ thể lại lần nữa đong đưa.
Một lát sau, luồng khí màu đỏ nhạt giống như sương mù lại lần nữa bùng phát ra.
“Bùng” một tiếng, xông thẳng về phía chúng tôi.
“Không ổn rồi, luồng khí đó tới rồi!”
Lão Phong la lớn một tiếng rồi bảo vệ mọi người liên tục lùi về phía sau.
Những người khác thấy vậy thì trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ.
Dù cho bước chân không ngừng, nhưng không ai cho rằng bọn họ có thể ngăn cản được luồng khí này.
Liên Tuyền Chân nhân cũng đã bị thương tới nửa sống nửa chết, mấy người tiểu bối bọn họ sao?
Có lẽ, không còn hi vọng nữa rồi.
Trừ khi, kỳ tích xuất hiện.
Nhưng mà lúc này, tôi lại đột nhiên dừng lại, đứng ở tại chỗ: “Tôi tới ngăn cản nó!”
Lời này vừa ra, tôi trực tiếp giơ kiếm Thái Nguyên lên.
Những người khác thấy tôi như vậy thì đều sững sờ.
Đùa cái gì vậy chứ?
Ngay cả Liên Tuyền đạo trưởng cấp boss của Đạo môn cũng không ngăn được đòn tấn công của Hoa Yêu, một tiểu bối như tôi thì khoe mẽ cái gì chứ?
“Đinh Phàm, anh điên rồi à!”
“Anh Đinh, chúng ta mau chạy đi, có lẽ phạm vi tấn công của luồng khí kia có hạn, có lẽ chúng ta có thể chạy thoát được!”
“Lão Đinh, mau chạy đi!”
“…”
Mọi người nhao nhao mở miệng bảo tôi rút lui về phía sau.
Nhưng mà tôi vẫn đứng ở tại chỗ, động cũng chẳng động.
Bởi vì tôi không có cách nào giải thích với bọn họ cả.
Nhưng mà, tôi cũng không hề liều lĩnh, khoe mẽ.
Sở dĩ tôi dám làm như vậy là vì vừa rồi, cuối cùng tôi đã đợi được chỉ thị của tiền bối.
Tiền bối thoát giam mà ra, muốn tự mình ra tay, đoạt lại thân kiếm bản thể bên dưới ao máu.
Vì vậy tôi mới dám nói ra lời kiên quyết như thế.
Nếu không chỉ dựa vào chút đạo hạnh này của tôi, lập tức có thể bị làn khí của Hoa Yêu đó nghiền thành tro bụi.
Nhưng mà tôi không thể nói ra sự tồn tại của tiền bối.
Vậy nên tôi vẫn duy trì sự yên lặng.
Tốc độ luồng khí đó đánh tới cũng không phải là quá nhanh, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nói một cách tương đối thì còn khá chậm, cũng giống như tốc độ chạy nhanh của một người.