Chẳng qua khóe miệng tôi lại cong lên một vòng cung nhẹ, Dương Tuyết có thể đoán, nhưng tôi tuyệt đối không thể trả lời.
Đây là bí mật tiền bối nói cho tôi, cũng là lời hứa của tôi dành cho tiền bối.
Dương Tuyết thấy tôi không nói chuyện, chỉ cười thì không khỏi liếc nhìn tôi một cái: “Chẳng lẽ anh không muốn nói gì với tôi sao?”
Dương Tuyết nghiêng đầu nhìn tôi.
Nhưng ai biết được giọng nói của lão Phong lại vang lên từ phía sau: “Nhìn dáng vẻ này của cậu thì nhất định là cậu không nói đâu. Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, có phải việc này có liên quan tới vỏ kiếm cậu mang về từ âm phủ không?”
Bình thường lão Phong không biết nói chuyện, vậy mà lúc này lại nói trúng tim đen của tôi.
Bởi vì chuyện này cậu ấy đã chú ý tới trước cả Dương Tuyết rồi.
Lần trước khi đối phó với quỷ nước trong sông Thanh Thủy, cậu ấy đã chú ý tới việc tôi đã nhặt lên một mảnh kiếm vỡ.
Lần này, tôi cũng lại nhặt lên một mảnh kiếm vỡ.
Hơi nữa hoa văn của hai cái này đều như nhau, vậy đã đủ để lão Phong đưa ra được phán đoán.
Còn có, sức mạnh mạnh mẽ tới bùng nổ khi ở trong lòng núi, cái đó hiển nhiên là tôi không đủ để có, bởi vì khi lão Phong quen tôi, tôi còn chưa bắt đầu tu luyện!
Cậu ấy cảm nhận được, nhất định là trên người tôi tồn tại một loại bảo bối bí mật nào đó.
Mà mấy thứ trên dưới toàn thân tôi, thứ có khả năng nhất chính là vỏ kiếm và thanh kiếm vỡ tôi mang về từ âm phủ.
Chẳng qua, cậu ấy không phải là người đầu tiên mở miệng nói ra mà thôi…
Lai lịch của tiền bối, tôi không thể nói được.
Nhưng mà vỏ kiếm tôi mang về từ âm phủ, chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Vỏ kiếm, thân kiếm, quả thật hai thứ này có thể làm người ta nảy sinh liên hệ giữa hai thứ.
Dương Tuyết nghe xong thì vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đinh Phàm, là vậy à? Thanh kiếm mà anh tìm có phải là thân kiếm của vỏ kiếm này không?”
Nghe tới đây, trong lòng tôi hơi chấn động.
Quả nhiên! Loại chuyện này sẽ không giấu được.
Dù sao ở cạnh nhau lâu như vậy, cho dù tôi không nói, mọi người cũng sẽ nhìn thấy hết.
Nhưng mà, cho dù đối phương đoán được cái gì, tiền bối không cho tôi nói, tôi cũng không thể nói được!
Vì vậy, tôi lựa chọn yên lặng.
Hai người thấy tôi yên lặng không nói thì cũng chỉ cười không nói nữa.
Bọn họ nhìn nhau một cái, trong lòng lập tức hiểu được, hẳn là tôi đã ngầm thừa nhận rồi.
Nhưng vì có nguyên nhất nào đó, tôi không thể mở miệng nói thẳng ra với bọn họ…
*****
Tồn tại của tiền bối, cho dù là tôi giấu đi, nhưng theo số lần tiền bối xuất hiện gia tăng, ít nhiều gì những người xung quanh tôi cũng sẽ cảm nhận được.
Bởi vì sức mạnh mạnh mẽ như vậy, căn bản không phải là thứ tôi có thể thi triển ra được.
Tôi mới tu luyện bao nhiêu năm chứ? Có thể đạt tới trình độ Đạo Vương như hiện tại đã là rất giỏi rồi.
Nhưng loại sức mạnh bên trong lòng núi vừa rồi, tuyệt đối là mạnh tới cấp thánh.
Vậy đã rất rõ ràng, không phải là của tôi, vậy nhất định là của pháp bảo trên người tôi.
Pháp bảo gì? Quét mắt nhìn một vòng, dường như chỉ có chiếc vỏ kiếm mang về từ âm phủ kia là bọn họ không biết.
Lại nhìn thấy tôi nhặt mảnh kiếm vỡ kia lên, vậy đã đủ để Lão Phong trực tiếp nghi ngờ rồi.
Nhưng tôi không thể nói, chỉ có thể yên lặng.
Dương Tuyết và lão Phong thấy tôi như vậy cũng lập tức hiểu được.
Tôi như vậy là đã ngầm thừa nhận, bọn họ cũng nhìn ra dường như tôi không tiện mở miệng.
Trong nhóm này của chúng tôi, đang có rất nhiều điều cấm kỵ.
Thấy tôi không nói, bọn họ cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Dương Tuyết cười nói: “Được rồi! Anh không nói thì không nói vậy!”
Nói xong, cô ấy đứng dậy đi về phía Phong Tuyết Hàn.
Sau đó bắt đầu cùng Phong Tuyết Hàn rầm rà rầm rì nói chuyện.
Tôi chỉ nở một nụ cười gượng, tôi thật sự không thể nói được.
Sau đó, tôi cầm kiếm Thái Nguyên và mảnh kiếm vỡ ra, đi tới một vị trí xung quanh có ít người.
Sau đó tôi vận chuyển Hỏa Thiên Công, rót vào trong kiếm Thái Nguyên.
Cứ như vậy, tôi giúp đỡ tiền bối dung hợp mảnh kiếm thứ ba.
Tôi đã rất quen thuộc với một chuỗi quy trình này, cho nên rất nhanh, thân kiếm sứt mẻ của tiền bối đã có động tĩnh.
Sau khi run lên mấy cái, nó đánh “rầm” một cái lên trên kiếm Thái Nguyên.
Sau đó dung hợp với thân kiếm của thanh kiếm gãy.
Hoàn mỹ không tì vết, một khối nguyên vẹn.
Quá trình này đã nhanh hơn rất nhiều rất nhiều so với trước đây, từ đầu đến cuối cũng chỉ mất hơn mười phút.
Nhưng mười phút này tôi giống như đã chạy mấy chục nghìn mét, vô cùng mệt mỏi, không ngừng thở dốc.
Nhưng trong đầu tôi lại vang lên giọng nói của tiền bối: “Nhóc con, cảm ơn cậu, lần này tôi không chỉ cảm thấy căn nguyên mạnh hơn, mà còn xuất hiện một vài đoạn ký ức vụn vặt, mặc dù là của rất lâu rồi…”
Nghe thấy giọng nói phấn khởi của tiền bối, tôi cũng vui vẻ nói: “Thật vậy à? Vậy, vậy thì tốt quá.”
“Ừ, nhóc con, tôi lại phải bế quan đây. Đương nhiên, nếu như gặp phải nguy hiểm, cậu có thể cưỡng ép đánh thức tôi dậy!”
“Tôi biết rồi, tiền bối, ngài cứ bế quan đi!” Tôi nói.
Sau đó không còn giọng nói của tiền bối nữa.
Nhưng tôi biết, sau khi dung hợp mảnh thân kiếm này xong, chắc chắn sức mạnh của bản thân tiền bối sẽ tăng mạnh thêm một lần nữa.
Trong ba ngày sau đó, chúng tôi không đi đâu cả, chỉ chờ đợi ở xung quanh Quỷ thành Ma Linh.
Phái Võ Đang cũng lấy nơi đây làm chỗ đóng quân.
Về cơ bản, chúng tôi đã lật tung cả tòa Quỷ thành Ma Linh này lên một lần, cũng đã tra xét núi rừng xung quanh hết một lượt, nhưng vô cùng đáng tiếc, vẫn không thể tìm thấy Quỷ Tam Nguyên và Trương Tử Đào.