Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2259

Chương 2259 Chương 2259

Cho dù có Hồ tộc giúp đỡ nhưng vẫn không công mà về.

Ba ngày sau, đệ tử phái Võ Đang và Hồ tộc cũng đều lục tục quay trở lại.

Phi Hồng chân nhân thở dài một tiếng, cuối cùng chỉ có thể hạ mệnh lệnh trở về môn phái.

Mà tôi, cũng tạm biệt với ba vị thủ lĩnh Hồ tộc và các đệ tử Hồ tộc.

Không có sự giúp đỡ của bọn họ, rất có thể chúng đệ tử của của phái Võ Đang sẽ thương vong nhiều hơn.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu trở về.

Lúc tới, mười tiểu đội, hơn năm trăm người.

Nhưng khi trở về lại chỉ còn hơn bốn trăm người.

Trong trận chiến này, chỉ riêng phái Võ Đang đã chết hơn chín mươi người, trong đó có ba vị trưởng lão, người bị thương cũng hơn trăm người.

Có thể nói, môn phái đã trả cái giá cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng may mà, khu vực này đã bị thanh trừ sạch sẽ, từ đây Quỷ thành Ma Linh đã bị tiêu diệt.

Chúng tôi đi hai ngày rưỡi đường đi, cuối cùng cũng đi ra khỏi núi rừng.

Khi lại lần nữa nhìn thấy thành phố lớn của con người, trong lòng mỗi người ít nhiều gì cũng có chút kích động.

Xe bus đã dừng đợi ở bên đường để đưa các đệ tử trở về phái Võ Đang.

Chẳng qua lúc này, tôi và lão Phong phải lựa chọn rời đi.

Sau trận chiến này, hai người chúng tôi không định về Võ Đang nữa.

Còn đi đâu, chúng tôi còn chưa nghĩ xong.

“Các anh thật sự không về Võ Đang với chúng tôi à?” Dương Tuyết vô cùng lưu luyến mở miệng nói.

“Đúng vậy hai vị, trở về Võ Đang của chúng tôi ở mấy ngày nhé?” Dương Tấn cũng nói.

Ngô Hưng Long cũng không ngừng gật đầu, mời chúng tôi quay lại phái Võ Đang.

Tôi và lão Phong lại cười rồi lắc đầu: “Thế giới này không có tiệc rượu nào không tàn, Quỷ thành Ma Linh đã không còn nữa, chúng tôi cũng nên đi rồi!”

“Vậy, vậy các anh định đi đâu?” Dương Tuyết lại truy hỏi tiếp.

Tôi lắc đầu nói: “Còn chưa nghĩ ra, nhưng mà chúng ta có thể thường xuyên liên lạc!”

Dương Tuyết mặt ủ mày chau.

Dương Tấn và Ngô Hưng Long thấy hai người chúng tôi đã quyết định thì cũng không tiếp tục giữ lại nữa.

Dương Tấn chắp tay, nói: “Vậy hai vị chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Đúng vậy! Nếu có cơ hội, chúng ta lại cùng nhau trảm yêu trừ ma.” Ngô Hưng Long cũng nói.

“Được rồi, các cậu còn nói cái gì nữa, sắp lên xe chưa?” Phía xa xa vang lên tiếng gào thúc giục của Tả Bào Hao.

Ánh mắt anh ta đang nhìn tôi cũng tràn đầy sự bực dọc, hiển nhiên là vẫn còn thù địch với tôi.

Kết quả Dương Tuyết lại trực tiếp gào lại với Tả Bào Hao một câu: “Biết rồi!”

Tả Bào Hao nhất thời nghẹn họng, cuối cùng nghiêng đầu đi vào trong xe.

Tôi mỉm cười với Dương Tuyết, tôi biết ý của cô ấy dành cho tôi.

Nhưng mà, nhưng mà tôi không thể làm lỡ cô ấy được, hơn nữa tôi đã có tình yêu của chính mình.

“Dương Tuyết, về đi!”

Nhưng lời của tôi còn chưa dứt, Dương Tuyết đã đột nhiên nhào về phía tôi, trực tiếp ôm lấy tôi.

Dương Tấn, Ngô Hưng Long, lão Phong, thậm chí cả Hồ Mỹ bên cạnh thấy vậy thì đều lúng túng nghiêng đầu đi.

“Dương, Dương Tuyết, cô, cô đang làm gì vậy?”

Nhưng Dương Tuyết lại mở miệng cắn một cái lên bả vai của tôi.

“Á, đau…”

Sau đó Dương Tuyến mới nhả miệng ra: “Cho dù anh đi đâu, anh cũng phải nhớ kỹ tôi.”

Nói xong, cô ấy nhìn sâu vào tôi một cái, sau đó mới xoay người rời đi.

Tôi xoa cánh tay của mình, vô cùng đau, nhất định là đã bị cắn tới rách da rồi.

Nhưng tôi lại không có chút ý trách móc cô ấy.

Được một người thích, thật ra là một loại may mắn.

Nhưng với loại quan hệ này của tôi và Dương Tuyết, thật ra lại là sự không may của Dương Tuyết.

Sau khi Dương Tuyết đi, Dương Tấn và Ngô Hưng Long cũng đồng loạt chắp tay với tôi và Lão Phong: “Cáo từ!”

Nói xong, lúc này bọn họ mới xoay người rời đi.

Ngay sau đó, chiếc xe buýt cuối cùng cũng phát ra tiếng nổ máy rồi từ từ rời khỏi đây.

Nơi này cũng chỉ còn lại ba người tôi, lão Phong và Hồ Mỹ.

Tôi nhìn chiếc xe buýt đi xa, lão Phong thì ngậm một điếu thuốc lá nói: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Lúc này, tôi mới hồi thần và phản ứng lại.

“Đi vào thành phố trước đi! Sắp tết rồi, thay một bộ quần áo sạch sẽ trước đã.”

Nói xong, tôi và Lão Phong xoay người đi về phía nội thành.

Đi rất lâu chúng tôi mới lên được một chiếc xe.

Mới vừa đi ra khỏi núi, tôi và lão Phong chẳng khác nào người hoang dã cả.

Còn Hồ Mỹ thì tốt rồi, lắc mình biến hóa một cái thì quần áo nào cũng có.

Đợi chúng tôi tới nơi thì trời đã chạng vạng tối.

Thành phố vẫn như cũ, vẫn ồn ào náo động như thường, ngựa xe như nước.

Tôi và lão Phong đi mua quần áo trước, sau đó đi tới một khách sạn để ở lại.

Nhưng vừa đặt hành lý xuống, lúc đang chuẩn bị tắm rửa, tôi đột nhiên phát hiện ra, vậy mà ba viên linh thạch tôi vừa lấy ra vào lúc nãy lại đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt…

*****

Xa cách gường ấm phòng rộng đã lâu, trải qua trận chiến ở Quỷ thành Ma Linh, thế lực tà giáo ở khu vực này cuối cùng đã bị quét sạch.

Giờ này khắc này, tôi chỉ muốn tắm rửa cho thoải mái, sau đó nằm lên giường ngủ một giấc.

Nhưng làm tôi không thể nào ngờ tới chính là, khi tôi vừa bước vào phòng tắm, lấy đồ trong túi ra, chuẩn bị cởi quần áo, tôi lại bất ngờ phát hiện ba viên linh thạch tôi lấy ra đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Con ngươi tôi trừng to, sau đó lộ ra chút kinh ngạc. “Sao linh thạch lại phát sáng?”

Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn ba viên linh thạch.

Linh thạch thuộc tính mộc, tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.

Bình Luận (0)
Comment