Đối phương đưa linh thạch lên cao, giống như đang nói: “Thứ các cậu đang tìm là cái này à?”
Nhìn thấy vậy, tôi và Lão Phong nhìn nhau một cái.
Lão Phong hơi gật đầu, sau đó tôi cũng xòe linh thạch trong tay mình ra, bước về phía trước, đi qua đó.
Ý là, tôi cũng có linh thạch.
Cho dù là thế nào, trước tiên cũng phải cho nhau mặt mũi.
Nếu như có thể lấy được hai viên linh thạch đó thì là tốt nhất, nhưng nếu như không thể, chúng tôi cũng không cưỡng cầu.
Dù sao linh thạch là vật vô chủ, ai lấy được thì chính là của người đó.
Đồng thời khi tôi bước về phía trước, bóng người kia cũng đang đi đến gần tôi.
Bởi vì không mở Thiên Nhãn, ở đây cũng không có ánh đèn, vì vậy tôi nhìn không rõ mặt mũi của đối phương.
Nhưng mà dáng người của đối phương lại mang cho tôi một loại cảm giác rất quen thuộc.
Giống như tôi đã từng gặp người này rồi.
Nhưng vào lúc này, Hồ Mỹ động mũi, sau đó nhỏ giọng nói: “Trên người của người này có âm khí rất nặng!”
Âm khí!
Cô ấy nhíu chặt mày không nói nhiều nữa.
Có thể có được loại linh thạch này, có lẽ cũng không phải là người bình thường.
Nhưng cũng có thể là giống với chúng tôi, là người tu hành.
Bước chân không dừng lại, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến khi cách nhau khoảng năm mươi mét, hai bên chúng tôi mới dừng lại.
Mặc dù là năm mươi mét, nhưng tôi hoàn toàn có thể xác định được, hai viên nguồn sáng này giống với linh thạch trong tay tôi.
Là hai viên linh thạch có thuộc tính khác.
Nếu như có thể có được, vậy thì quá tốt.
Nhưng mà tôi không biết thân phận của người này.
Mượn ánh trăng mờ tối, tôi quan sát đối phương một cách cẩn thận.
Người đó mặc một chiếc áo khoác ngoài đen, còn đội một cái mũ, cảm giác giống như ông trùm của bến Thương Hải.
Đối phương chỉ chìa linh thạch trong tay ra, cơ thể chìm trong bóng tối, không chủ động mở miệng.
Chúng tôi cùng yên lặng khoảng mười giây, sau đó tôi dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng này, nói: “Tôi tên là Đinh Phàm, không biết cao danh quý tính của các hạ?”
Mặt dù danh tiếng tên tuổi của tôi ở trong Đạo môn không cao, nhưng trải qua đại hội Đạo Minh và trận chiến ở hang quỷ tại Tương Tây, tôi cũng đã có chút tiếng tăm.
Nếu như đối phương là người của Đạo môn, vậy hẳn đã từng nghe đến tên của tôi.
Cho dù chưa từng nghe, tôi tự báo gia môn cũng tính là một loại biểu hiện thân thiện.
Nhưng ai biết lời tôi vừa dứt, một tiếng cười khan đột nhiên vang lên: “Khặc khặc khặc. Người quen cũ, chẳng qua không ngờ tới, lần gặp nhau này lại ở tính huống thế này…”
*****
Tôi không thể ngờ được, sau khi tôi tự báo gia môn ra lại có được câu trả lời như thế này.
Hơn nữa, sau khi nghe thấy tiếng “khặc khặc khặc” đó, tôi và lão Phong đều đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì âm thanh này, chúng tôi có quen.
Giống như câu trả lời của đối phương, chúng tôi cũng được tính là người quen cũ…
Giờ khắc này, tôi đột nhiên thu linh thạch trong tay lại.
Tôi có chút giật mình nhìn về phía bóng người áo đen trước mặt, lạnh lùng mở miệng: “Ông là, Bảo – Khánh – Vương…”
“Ha ha ha, chính là bần đạo…”
Đối phương lại lần nữa mở miệng, giờ phút này ông ta cũng tháo mũ đen trên đầu xuống.
Vào giây phút mũ được tháo xuống, chúng tôi mượn chút ánh sáng của ánh trăng, cuối cùng cũng nhìn rõ được mặt của đối phương.
Người này, là kẻ thù của chúng tôi.
Chẳng qua sau trận chiến khi đó, người này đã nhảy xuống vách núi, leo lên trên nóc tàu hỏa rồi bỏ chạy mất dạng.
Sau đó thì không còn tung tích của ông ta nữa.
Ông ta cũng không xuất hiện gần thành phố Thanh Thạch nữa, nhưng không ngờ tới, vậy mà tên yêu đạo này lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, trong tay còn có thêm hai viên linh thạch.
Lão Phong chẳng nói một chữ, trên mặt hiện lên sự lạnh lẽo âm u rồi lập tức rút trường kiếm đang đeo trên lưng ra.
Hồ Mỹ thấy vậy thì cũng lập tức lộ ra răng nanh, chuẩn bị chiến đấu.
Bảo Khánh Vương không hành động thừa thãi thêm nữa, ông ta chỉ cười “khặc khặc khặc” mấy tiếng: “Không ngờ tới! Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chúng ta lại dùng phương thức này gặp nhau ở đây.”
“Hừ! Đúng vậy! Tao cũng không ngờ tới, nhưng nếu đã gặp nhau rồi, vậy thì phải có cái kết. Chẳng qua lần này không có chiếc tàu hỏa nào để mày bám lên rồi chạy trốn đâu…”
Nói xong, tôi cũng mở bao kiếm, rút kiếm Thái Nguyên ra ngoài.
Ai biết Bảo Khánh Vương cũng không tức giận, ông ta nhìn hai viên linh thạch trong tay nói: “Thật ra bần đạo còn phải cảm ơn các cậu. Nếu như khi đó các cậu không ép bần đạo vào bước đường cùng, để bần đạo ngoài ý muốn tới được nơi này.
Bần đạo cũng sẽ không có được linh thạch hệ thổ và linh thạch hệ hỏa này, từ đó tu vi tăng mạnh, tu luyện công pháp song hệ.
Nếu như hôm nay bần đạo có thể có được ba viên linh thạch trong tay các cậu, tương lai nhất định sẽ đạt tới đỉnh cao của Đạo môn.’’
Vừa nói, trong mắt Bảo Khánh Vương vừa tỏa ra ánh sáng và sự nhiệt huyết…
Hôm nay, chúng tôi có thể gặp nhau ở đây, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Khi đó, sau khi Bảo Khánh Vương bị ép rời khỏi thành phố Thanh Thạch thì đi tới đây.
Đồng thời bởi vì vài loại bất ngờ mà lấy được hai viên linh thạch này.
Từ đó, công lực của ông ta tăng mạnh.
Ông ta cũng không rời khỏi đây, vẫn tu luyện tà công tại khu nhà cũ đang khai phá này.
Chẳng qua vừa rồi, ông ta ngoài ý muốn mà phát hiện linh thạch sáng lên.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, linh thạch càng ngày càng sáng.