Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2262

Chương 2262 Chương 2262

Ông ta cũng giống với chúng tôi, nghi ngờ gần đây có linh thạch mới xuất hiện.

Thế là, ông ta cầm linh thạch đi xuống tòa nhà cũ bỏ hoang.

Nhưng không ngờ tới, ông ta vừa xuống dưới thì đã nhìn thấy chúng tôi trèo qua bức tường đổ đến đây.

Bởi vì ông ta tu luyện tà công lâu năm, thị lực rất tốt.

Vì vậy vừa liếc mắt đã nhận ra tôi đang cầm ba viên linh thạch trong tay và Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh.

Kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt, nhưng Bảo Khánh Vương thấy vậy lại vô cùng kích động.

Hai viên linh thạch đã làm cho tu vi của ông ta tăng mạnh, nếu như giờ lấy được ba viên linh thạch trong tay tôi, nghĩ thôi đã làm ông ta kích động rồi.

Ông ta không nói chuyện, cũng không ra tay, mà cẩn thận quan sát chúng tôi.

Cuối cùng, sau khi ông ta cho rằng ông ta hoàn toàn có năng lực ăn sạch chúng tôi, lúc này mới bình tĩnh lại, đồng thời cũng đi về phía trước…

Lúc này, trong lòng tôi giật thót lên.

Trong tay Bảo Khánh Vương là hệ thổ và hệ hỏa.

Hai viên linh thạch tên này đạt được, vốn là hai loại này.

Mà công pháp trong miệng ông ta, sợ là mượn linh khí của hai viên linh thạch này, tu luyện loại tà công nào đó!

Nhưng cho dù là như nào, bây giờ không giống với ngày xưa.

Đạo hạnh bây giờ của chúng tôi cũng không phải là trước kia có thể so sánh được.

Hơn nữa, trong tay tôi có ba viên linh thạch, còn có cả công pháp Hỏa Thiên Công, tôi còn sợ ông ta hay sao?

Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng tôi cũng cong lên một nụ cười lạnh lùng, nói: “Bảo Khánh Vương, đừng vui mừng quá sớm. Ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.”

“Ha ha ha! Còn chưa biết được? Ba người các cậu cùng lắm cũng chỉ có trình độ Đạo Vương. Cho dù thêm cả tên nam quỷ trong cơ thể cậu ta, cũng chỉ nhiều thêm một Đạo Tông mà thôi. Đối mặt với bần đạo của hiện tại, các cậu cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!”

Trên mặt Bảo Khánh Vương đều là vẻ kinh thường, hơn nữa lời này vừa ra, ông ta đột nhiên kết một dấu tay.

“Sắc!”

Chỉ trong giây lát, bên cạnh ông ta đột nhiên xuất hiện hai luồng khói đen.

Ngay sau đó, hai quỷ hồn mang dáng vẻ binh sĩ cổ đại đột nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy quỷ hồn hai binh sĩ cổ đại này, tôi và lão Phong lại lần nữa nhíu chặt mày.

Hai người này, ăn mặc đồ của binh sĩ nước Tần, tay cầm vũ khí chiến đấu.

Đây không phải là chiến sĩ quỷ mà khi đó hai người chúng tôi giết thế nào cũng không chết được hay sao?

Hơn nữa, Bảo Khánh Vương còn nói bọn chúng là “Binh sĩ của Quỷ Triều”.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cấm kỵ lớn nhất của Đạo môn – “Quỷ Triều”.

Cho dù là tới nay, tôi vẫn không rõ.

Rốt cuộc Quỷ Triều này là đang nói tới cái gì, nó là tồn tại cấm kỵ như thế nào.

Nhưng vậy vẫn chưa xong, vào lúc hai chiến sĩ quỷ này xuất hiện, ở sau lưng chúng nó lại xuất hiện chi chít năm sáu mươi luồng khói đen.

Những bóng đen này không một ngoại lệ, toàn bộ đều hóa thành một tên lệ quỷ.

Hơn nữa là đều lệ quỷ áo vàng, thực lực đều ở trên Đạo Sư, có thể nói là một đoàn ác quỷ khủng bố.

Chẳng qua, điều chúng tôi quan tâm hơn vẫn là những chiến sĩ Quỷ Triều đó.

Bảo Khánh Vương thấy hai người chúng tôi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào chiến sĩ Quỷ Triều thì lại cười nói: “Còn nhớ bọn chúng chứ? Chiến sĩ Quỷ Triều bất tử.”

Vẻ mặt tôi nghiêm túc và nghi hoặc: “Cái gì là Quỷ Triều? Bọn chúng là dạng tồn tại như thế nào?”

Tôi tiếp tục truy hỏi, muốn có được nhiều tin tin tức về Quỷ Triều hơn.

Khóe miệng Bảo Khánh Vương cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Bần đạo đang vui vẻ, vậy nên sẽ nói cho các cậu một chút! Bọn chúng là một nhánh quân đội vong linh, vào ba mươi năm trước có người đã đánh thức chúng nó. Đồng thời muốn thành lập một thế lực đối đầu với âm phủ ở dương gian.”

Ba mươi năm trước? Quân đội vong linh, thế lực đối đầu với âm phủ?

Ba mươi năm trước không phải là đại chiến phong ấn lục vực sao?

Trong việc này còn có gì nữa.

Trong nháy mắt, dường như tôi đã nhìn thấy một góc của Quỷ Triều.

Cũng dường như hiểu được, vì sao tồn tại như Quỷ Triều sẽ bị cao tầng của Đạo môn liệt vào cấm kỵ lớn nhất.

Đối đầu với âm phủ, đây mẹ nó không phải là tạo phản sao?

Đương nhiên, đây là suy đoán của tôi.

Tôi còn muốn truy hỏi, nhưng không đợi tôi mở miệng, Bảo Khánh Vương đã nói tiếp: “Được rồi, bần đạo niệm tình các cậu là người quen cũ nên đã nói nhiều hơn một chút. Bây giờ các cậu có thể đi chết được rồi…”

Nói xong, ông ta vung tay một cái.

Hai chiến sĩ quỷ bên cạnh ông ta đột nhiên giơ vũ khí lên, xông lên về phía ba người tôi và lão Phong.

Trong nhất thời sát ý bùng lên rồi trực tiếp nghiền ép qua.

Mấy chục lệ quỷ áo vàng sau lưng bọn chúng cũng gào lên một tiếng, sau đó ùn ùn kéo đến.

Tôi không dám sơ suất, lập tức mở miệng nói: “Mọi người cẩn thận!”

Nói xong, tôi rút một lá bùa mở mắt ra, lập tức bóp vỡ nó.

Đối phó với lệ quỷ, nếu như không sử dụng Thiên Nhãn, vậy nhất định sẽ là bị động chịu đánh. Chứ càng khỏi phải nói khi đối mặt với một yêu đạo có sở trường là nuôi quỷ thế này.

Ngay khi Thiên Nhãn được mở ra, bầy quỷ cũng đã đánh giết tới.

Hai tên chiến sĩ Quỷ Triều kia giơ vũ khí lên rồi bổ xuống.

Tôi và lão Phong không dám có chút lơ là nào, giơ kiếm lên đón lấy.

“Keng.”

Chỉ trong chớp mắt, tôi chỉ cảm thấy có một luồng lực cực lớn tấn công tới, gân bàn tay tê dại.

Lấy tu vi hiện tại của tôi, vậy mà lại có chút không chống đỡ nổi.

Bình Luận (0)
Comment