Một khi gã dám làm chút gì với tôi, trước tiên không nói tới mấy lão già cổ hủ trong giáo Mắt Quỷ, cho dù là cha nuôi của gã cũng có thể lột một lớp da của gã rồi.
Vì vậy cho dù gã căm thù, bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng hung ác nói với tôi một câu: “Thế, Thiếu chủ, có, gì dạy bảo…”
Lời đó gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Nhưng tôi nhìn gã lại bỗng dâng lên lửa giận một cách vô cớ.
Tôi giơ tay lên, trực tiếp bóp lấy cổ gã.
Trong mắt không có bao nhiêu gợn sóng, nhưng lại giơ gã lên cao từng chút một.
“A, a…”
Trương Tử Đào không có cách nào phát ra tiếng, gã không ngừng giãy giụa.
Nhưng lực trên tay tôi rất lớn, làm gã vô cùng đau đớn.
Viêm Tiêu thấy vậy cũng chẳng có động tác nào, cứ như vậy, an tĩnh nhìn tôi.
Hai nữ yêu đạo Mắt Quỷ bên cạnh lại bị dọa tới toàn thân phát run, vô cùng sợ hãi.
Sắc mặt Trương Tử Đào tái mét, không cách nào giãy giụa được.
Nhưng cuối cùng, trong miệng gã vẫn nghẹn ra được mấy chữ: “Đinh, Đinh Phàm, mày, mày muốn làm, làm cái gì…”
Nhưng ai biết được lời của Trương Tử Đào vừa dứt, tôi lại lạnh lùng nói một câu: “Tôi là, Khương Minh.”
Lời này vừa dứt, trên tay tôi dùng thêm lực.
“Cạch” một tiếng, cổ Trương Tử Đào lập tức bị tôi bẻ gãy.
Trương Tử Đào “bịch” một tiếng, bị tôi ném ra chỗ xa năm sáu mét giống như đang ném rác vậy.
Hai nữ yêu đạo của Mắt Quỷ bên cạnh đã bị dọa tới ngây người rồi.
Lời trước đó của Trương Tử Đào quả thật không sai, gã ở đây thật sự là tồn tại có thể hống hách không ai cản được, kiêu ngạo mà làm việc.
Nhưng bây giờ, lại trực tiếp bị tôi bẻ gãy cổ, ném sang một bên giống như ném rác vậy.
Hơn nữa, còn là ở ngay trước mặt của giáo chủ Viêm Tiêu.
Việc này làm hai nữ yêu đạo sao không kinh ngạc sợ hãi được chứ.
Sau khi làm xong những chuyện này, tôi không có bất kỳ do dự nào, tiếp tục đi về phía trước.
Còn Viêm Tiêu lại mỉm cười, dẫn theo tôi tiếp tục đi về phía trước, không nói một chữ nào.
Chỉ để lại hai nữ yêu đạo Mắt Quỷ đang ngây người quỳ ở tại chỗ.
Mà trong một căn phòng bí mật ở một nơi sâu, một ánh đèn xanh đột nhiên sáng lên.
Người đàn ông trung niên ngồi ở trước ngọn đèn xanh thấy đèn xanh sáng lên thì sắc mặt biến đổi.
Không đợi ông ta phản ứng lại, một luồng âm hồn đã vừa khóc lóc sướt mướt phát ra tiếng “hu hu hu” vừa bay vào trong.
“Cha, cha nuôi, con, con lại bị Đinh Phàm, Đinh Phàm giết rồi…”
…
Lại nói về phía tôi bên này, không qua bao lâu, tôi được mang tới một quảng trường lớn ngoài trời.
Ở đây, tiếng người huyên nào, đưa mắt nhìn quanh thì ít cũng phải có hai trăm ba trăm yêu đạo đang tụ tập.
Bọn chúng đang gào thét trò chuyện, thấy Viêm Tiêu xuất hiện, bọn chúng nhao nhao hành lễ.
Viêm Tiêu dẫn tôi ngồi xuống ở vị trí cao nhất, yên lặng nhìn xuống quảng trường rộng lớn lên dưới.
Trên quảng trường loang lổ vết máu, những hố sâu do kiếm khí tạo ra cũng vô cùng nhiều.
Ngoài ra còn có rất nhiều thi thể của đệ tử các phái.
Mao Sơn, Thất Tinh Giáo, núi Long Hổ, phái Thanh Thành, vân vân…
Đột nhiên, tên chủ trì cao giọng nói: “Tiếp theo, chúng ta hãy xem thử đệ tử Kỳ Liên Giáo và đệ tử phái Võ Đang sẽ quyết đấu như thế nào. Hiện tại, bắt đầu.”
Nói xong, bên dưới đột nhiên bắt đầu hoan hô.
“Được, được…”
“Nhanh một chút, ông đây đợi không nổi nữa rồi.”
“Tôi cược đệ tử phái Võ Đang thắng.”
“Đệ tử Võ Đang đó là do Đường Khẩu của chúng tôi bắt về, yếu như lông gà, đặt đệ tử Kỳ Liên Giáo thắng mới đúng…”
“…”
Phía dưới không ngừng thảo luận.
Sau đó, tôi nhìn thấy hai đệ tử chính phái được mang ra từ trong hai lối đi ở hai bên.
Một người là đệ tử Kỳ Liên Giáo, khoảng ba mươi tuổi.
Người còn lại là đệ tử phái Võ đang, dáng vẻ khoảng hơn hai mươi tuổi.
Hơn nữa, vậy mà lại có ký ức về đệ tử phái Võ Đang này trong đầu tôi.
Khi trước, người này là tên “chân chó” hay đi theo bên cạnh Tả Bào Hao, còn từng tới sân dành cho khách quý của phái Võ Đang tìm tôi gây phiền toái.
Kết quả Tả Bào Hao bị tôi đánh cho hộc máu, dọa cho tên này kinh ngạc tới rớt cằm xuống đất!
Hình như, hình như tên là La Đào.
Còn đệ tử Kỳ Liên Giáo kia, tôi không quen biết.
Sau khi hai người kia xuất hiện, người chủ trì lại mở miệng nói: “Các người quyết đấu, ai có thể sống tiếp thì toàn bộ nhà giam đều sẽ có cơm ăn. Đồng thời, có thể lựa chọn cứu một người miễn chết một tuần, thắng liên tiếp mười trận sẽ đạt được tự do. Như vậy, hiện tại, bắt đầu đi…”
******
Sau khi người chủ trì nói xong câu nói này, toàn bộ các yêu đạo Mắt Quỷ đều trở bên hưng phấn.
Ai ai cũng gào thét, không ngừng bộc lộ cảm xúc trong lòng mình.
“Đánh đi, đánh đi…”
“Thằng nhóc phái Võ Đang, mày mẹ nó đừng thua, ông đây đã cược cho mày năm viên bổ khí đan.”
“Thằng của Kỳ Liên giáo, nếu như mày không thắng được, xong việc ông đây sẽ băm năm người còn lại của Kỳ Liên Giáo mày…”
“…”
Tiếng hét to không ngừng vang lên, bọn chúng đều đang đợi hai người ở trong sân quyết đấu.
Còn tôi, tôi cứ ngây ngốc ngồi bên cạnh Viêm Tiêu, động cũng không động.
Cũng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, giống như là một con rối vậy.
La Đào của phái Võ Đang và đệ tử của Kỳ Liên Giáo đứng ở hai bên trong sân, nhìn đối phương.
Dưới chân bọn họ có một thanh kiếm sắt.
Rõ ràng thân thể hai người này đang run rẩy.
Cùng là nhân sĩ chính phái, nhưng bây giờ bọn họ lại phải chém giết lẫn nhau như thế này.
Đột nhiên, chỉ nhìn thấy đệ tử Kỳ Liên Giáo đó mở miệng nói: “La sư đệ, cậu và tôi rơi vào tình cảnh như này, chẳng còn cách nào khác, cầm kiếm lên đi!”
La Đào nghe thấy những lời này, thân thể vẫn run rẩy.