Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2331

Chương 2331 Chương 2331

Hơn nữa uy áp mạnh mẽ mới vừa rồi đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây kiêng kỵ.

Những yêu đạo còn lại cũng không dám có bất kỳ động tác nào.

Bọn chúng sợ tiếp theo sẽ có kết quả giống như Thương đại nhân.

Đám Lăng Thiên cũng ngầm khiếp sợ, không dám vọng động, hùa theo hô lớn một câu.

"Cung chúc thiếu chủ tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp…"

Viêm Tiêu nghe xong thì cười to “ha ha”.

Xung quanh lại rơi vào trong một mảnh “vui mừng”.

Nhưng từ đầu tới cuối tôi và Mộ Dung Ngôn đều không có nhiều hơn một cái biểu cảm và một động tác dư thừa nào.

Tiếp theo bắt đầu bái đường.

Sau ba bái, Viêm Tiêu mới vui vẻ nói: “Người anh em, tôi đã từng nói muốn tặng cho cậu một món quà lớn.”

Ông ta nói xong thì vỗ tay một cái.

Một tên yêu đạo khiêng một cái quan tài băng lập tức xuất hiện ở đại điện.

Mọi người bàn tán sôi nổi, không biết đây là cái gì.

Nhưng Mộ Dung Ngôn ở dưới khăn đội đầu lại hơi run lên.

Cũng may Viêm Tiêu không có chú ý đến cô ấy, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Theo quan tài băng được khiêng đến gần, tôi đã thấy rõ bên trong là thứ gì.

Một khắc kia, trên mặt tôi cũng hơi có vẻ kích động. Bởi vì trong quan tài băng kia là một người đang nằm.

Không, nói chính xác thì là một cái xác.

Một cái xác có dáng vẻ giống hệt như Mộ Dung Ngôn, không hề thua kém chút nào.

Viêm Tiêu đi xuống đài cao, đi tới đằng trước quan tài băng, sau đó nói với tôi:

“Đây chính là thân xác của cô Mộ Dung. Có thân xác này ở đây, một khi phong ấn mở ra, Mắt Thánh xuất thế thì cô Mộ Dung sẽ có thể được sống lại. Đây cũng là một chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm cho cậu…”

Viêm Tiêu nói rồi vỗ nhẹ lên bả vai tôi, có vẻ hơi xúc động.

*****

Giờ phút này, tôi cảm giác bản thân mình đã kiềm nén đến cực hạn.

Hồi sinh Mộ Dung Ngôn, hồi sinh Mộ Dung Ngôn.

Đây rốt cuộc là một loại cám dỗ cỡ nào?

Không chỉ mỗi tôi, cho dù là Mộ Dung Ngôn rõ ràng cũng lộ vẻ kích động.

Bởi vì tôi phát hiện ngón tay của cô ấy không kiềm được tự cuộn xoắn vào nhau, rõ ràng là đang rất kích động.

Hơn nữa đây là thân thể xác thịt của cô ấy, thân thể hoàn hảo được đóng băng cất giấu những ba trăm năm.

Chẳng qua chúng tôi vẫn phải ẩn nhẫn như cũ, vẫn không thể có bất kỳ động tác và biểu cảm thái quá nào.

Một khi Viêm Tiêu đoán được chúng tôi đã khôi phục lại thần trí, thoát khỏi sự khống chế của ông ta, như vậy thì chúng tôi sẽ không có cơ hội và khả năng chạy trốn.

Chúng tôi phải kiềm chế, hết sức kiềm chế.

Viêm Tiêu lại hạ lệnh khiêng cái quan tài băng này đi, đặt vào phòng cưới.

Thứ này được đưa đi cùng, còn có cả Mộ Dung Ngôn.

Có nhục thân thì Mộ Dung ngôn sẽ có thân thể.

Mặc dù không có lửa dương và Mộ Dung Ngôn vẫn không được tính là người sống.

Thế nhưng sau khi có thân thể này rồi, cô ấy sẽ không bị giới hạn khu vực. Cho dù đang là ban ngày thì cô ấy cũng có thể đi lại tự nhiên được.

Tôi ở lại, chiêu đãi khách mời một cách tượng trưng.

Từ đầu tới cuối tôi đều trưng ra vẻ mặt giống như cái xác không hồn đó, nét mặt đờ đẫn lạnh như băng.

Đương nhiên rất nhiều người đều nhìn ra được tôi có vấn đề, nhưng không có ai dám hỏi.

Bởi vì ở trong mắt của người ngoài, giáo chủ Mắt Quỷ Viêm Tiêu rất coi trọng tôi, coi tôi như anh em ruột thịt.

Không ai dám đụng đến anh em của Viêm Tiêu, không ai dám chọc vào ông ta.

Bằng không kết quả có thể sẽ giống như Thương đại nhân của Hắc Liên Giáo.

Cứ thế, tôi dừng lại ở hội trường chừng nửa giờ, sau đó được yêu đạo sắp xếp rời khỏi nơi này.

Trước khi rời đi, Viêm Tiêu đã nói với tôi một câu: “Người anh em, cậu có thể đi động phòng được rồi!”

Ông ta nói xong thì cười “ha ha” mấy tiếng.

Tiếng cười này của ông ta, thật giống như giọng nói của ma quỷ, vọng lại ở trong đầu tôi.

Nếu như là trạng thái trước đây thì tôi sẽ rất máy móc nghe theo mệnh lệnh của ông ta.

Nhưng bây giờ tôi đã có ý thức của riêng mình rồi, tôi rất rõ ràng mình nên làm cái gì.

Cho dù cái giọng nói này vẫn còn đang vang vọng nhưng vẫn có thể bị ý chí của chính tôi dằn xuống.

Rất nhanh, tôi được mấy tên yêu đạo dẫn đi ra khỏi chỗ này, về tới chỗ ở trước đây của tôi.

Mấy tên yêu đạo cũng muốn uống rượu nên chỉ đưa tôi tới cổng sau.

Cả đám cung kính nói: “Thiếu chủ, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, chúng tôi quay về uống rượu đây…”

Bọn chúng nói xong thì quay người bỏ đi, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới tôi.

Tôi nhìn bọn chúng rời đi xong thì vội vàng tiến vào trong phòng.

Trong phòng, chỉ thấy Mộ Dung Ngôn đang ngồi ở đầu giường. Khăn đội đầu cô dâu vẫn còn phủ ở trên đầu.

Tôi bước từng bước một đi qua, nhìn Mộ Dung Ngôn bên dưới tấm khăn trùm đầu màu đỏ, trái tim liên tục nhảy lên “thình thịch”.

Tôi theo bản năng duỗi tay tới muốn tháo cái khăn trùm đầu cô dâu đó.

Nhưng đúng lúc này, Mộ Dung Ngôn đã vượt lên trước tháo khăn cô dâu xuống, sau đó hỏi tôi một câu: “Bây giờ đã an toàn chưa?”

Tôi nhìn đến đây mới phục hồi lại tinh thần, thu tay về: “Hiện tại đã an toàn.”

Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn đầu đội mũ phượng, dung nhan xinh đẹp hoàn mỹ, cả người tôi giống như sa vào trong đó.

Mộ Dung Ngôn lần nữa cất giọng, giống như người sống hít vào một hơi thật sâu.

“Còn may không có bị nhận ra, nhưng cũng thật bất ngờ, vậy mà nơi này lại cất giữ thân xác của em.”

Cô ấy nói rồi đi tới quan tài băng.

Bên trong quan tài, thân thể của Mộ Dung Ngôn vẫn lẳng lặng nằm ở bên trong.

“Vậy em nhập vào thân thể đi! Chờ thời gian vừa đến, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi chỗ này.”

Bình Luận (0)
Comment