Mộ Dung Ngôn gật nhẹ đầu: “Được!”
Cô ấy nói xong, trực tiếp mở quan tài băng ra.
Một luồng khí lạnh đột ngột bắn ra.
Mộ Dung Ngôn không hề do dự, thân thể vừa nằm xuống, cả người lập tức nhập vào bên trong thân xác.
Không bao lâu đã thấy Mộ Dung Ngôn ở trong quan tài băng mở hai mắt ra.
Tôi nhìn tới đây, lộ vẻ vui mừng khôn xiết: “Mau đứng dậy, hoạt động một chút…”
Tôi mừng rỡ nói, sau đó đỡ cô ấy ngồi dậy.
Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào thân thể xác thịt của Mộ Dung Ngôn.
Dù thân thể vẫn lạnh như băng nhưng vẫn có xúc cảm thực chất.
Trên mặt Mộ Dung Ngôn lộ rõ vẻ mừng rỡ, cô ấy cũng từ từ hoạt động một chút, sau đó bò ra khỏi quan tài.
Ở bên ngoài nhìn vào không hề khác lúc Mộ Dung Ngôn là quỷ.
Điều duy nhất khác biệt chính là không có âm khí và bay lơ lửng!
Mộ Dung Ngôn rất vui, không ngừng hoạt động thân thể của mình nhưng lại không dám nói chuyện lớn tiếng, làm ra cử động quá mạnh.
Kế đó, suốt cả buổi chiều chúng tôi cứ thế đợi ở trong căn phòng này, đợi thời gian trôi qua, đợi màn đêm buông xuống, giờ Hợi đến.
Mặc dù tâm trạng chờ đợi cũng không hề dễ chịu.
Nhưng tôi nhớ tới hôm nay chính là cơ hội chạy thoát khỏi đây, bỗng có chút kích động. Tuy rằng điều này có khả năng không thể thành công.
Hôm nay tổng bộ tà giáo Mắt Quỷ đặc biệt huyên náo lạ thường.
Tôi và Mộ Dung Ngôn lặng lẽ đợi ở trong phòng, trí nhớ lần nữa khôi phục khiến cho tôi hiểu về cô ấy nhiều hơn.
Tôi cũng biết, cô ấy và tôi gặp nhau, yêu nhau khó khăn cỡ nào.
Sau cảm giác hưng phấn ngắn ngủi, tôi mới mở miệng nói với Mộ Dung Ngôn:
“Thi Muội, sao em lại bị bắt tới đây? Em đã khôi phục lại trí nhớ lúc trước rồi sao?”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi mở miệng hỏi, tức thì cười khẽ một tiếng, dùng tay khẽ sờ lên mặt của tôi.
Mặc dù tay cô ấy có chút lạnh lẽo, nhưng tôi lại cảm thấy thật ấm áp.
“Ban đầu lúc anh rời đi, giáo chúng Mắt Quỷ đã phát động tấn công vào chỗ em ở. Quỷ Minh tụi em tử thương rất thảm, không bao lâu em đã bị bắt lại. Cũng chính là vào thời gian ấn chú trên tay anh biến mất.”
Cô ấy kể tới đây bèn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục mở miệng nói:
“Sau khi em bị bắt tới chỗ này, em đã khôi phục lại một ít trí nhớ trước đây, nhưng rất ít ỏi, không trọn vẹn. Có điều em đã biết anh là ai, cũng biết người mà em yêu đời này là anh. Chính là anh, Đinh Phàm.”
Tôi nghe Mộ Dung Ngôn nói như thế, trái tim không khỏi “thịch” một tiếng.
Cô ấy nói chính là “Đinh Phàm” mà không phải Khương Minh.
Nói rõ tình cảm của Mộ Dung Ngôn dành cho tôi là thật, cũng không phải là xây dựng dựa trên Khương Minh.
Cho dù tôi và Khương Minh là cùng một chân hồn, nhưng tôi vẫn có phân biệt.
Khương Minh là Khương Minh, tôi là tôi.
Tôi chính là Đinh Phàm chứ không phải ai khác.
Hơn nữa lời của Mộ Dung Ngôn nói giống hệt như suy đoán của tôi trước đó.
Lúc ở hang Bạch Cốt ấn ký màu đen đã biến mất, cũng chính là thời điểm Mộ Dung Ngôn bị bắt.
Có lẽ thời gian chúng tôi bị bắt chênh lệch không nhiều lắm.
Chẳng qua lúc ban đầu Mộ Dung Ngôn rời đi đã dặn tôi, nếu như ấn ký màu đen biến mất thì hãy quên cô ấy đi, đừng để bị Mắt Quỷ bắt gì đó.
Có phải cô ấy đã sớm biết được chút gì đó hay không?
Kế đó, hai người chúng tôi hàn huyên rất nhiều.
Tôi hỏi ra thắc mắc trong lòng mình.
Tôi phát hiện, trí nhớ của cô ấy giống như cô ấy đã nói, chỉ khôi phục lại một chút vụn vặt, cũng không hoàn chỉnh.
Về câu hỏi của tôi, Mộ Dung Ngôn cũng chỉ gật nhẹ đầu.
Cô ấy nói lúc hai người chúng tôi gặp nhau lần cuối thì cô ấy đã cảm giác được Mắt Quỷ sẽ ra tay với cô ấy rồi.
Cô ấy cũng thông qua đủ loại đường dây mới biết được, năm đó cô ấy chạy thoát thật ra là do Mắt Quỷ cố ý.
Vì cái gì, vì để thông qua cô ấy tìm kiếm một người.
Nhưng là ai thì cô ấy vẫn chưa biết.
Thế nhưng giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ đã nói cho cô ấy biết, người nọ có khả năng đã chết rồi.
Vậy nên lúc tà giáo Mắt Quỷ ra tay với cô ấy, cô ấy mới có thể nói cho tôi biết những thứ này.
Nhưng vì đã qua hai năm nên tất cả những thứ này đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì chúng tôi đều bị bắt tới đây.
Bây giờ, điều quan trọng duy nhất chính là phải làm sao để thoát khỏi chỗ này…
*****
Tôi và Mộ Dung Ngôn nhỏ giọng trò chuyện với nhau, kể cho đối phương nghe tao ngộ của cá nhân mình.
Vào lúc trấn giết Bảo Khánh Vương, Quỷ Mã Lĩnh của Mộ Dung Ngôn đã bị tấn công.
Quỷ Minh chống đối Mắt Quỷ mà cô ấy thành lập cũng đã bị tấn công tiêu diệt chỉ trong mấy ngày tiếp theo.
Ở trước mặt loại quái vật khổng lồ như Mắt Quỷ này, tất cả đều chỉ là mây trôi.
Rất nhiều Quỷ Tu bỏ mình, cô ấy và Chu Vận cũng bị bắt đến chỗ này.
Bọn họ đều giống như tôi, bị tẩy não, trở thành cái xác biết đi, giống như con rối bị khống chế.
Mà người đã thay đổi tất cả những thứ này chính là Đinh Vô Cực.
Tôi từ trong miệng Mộ Dung Ngôn biết được, hình như Đinh Vô Cực có địa vị nhất định ở trong tà giáo Mắt Quỷ.
Tuy không cao lắm nhưng chính nhờ thân phận này đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
Bây giờ điều mà chúng tôi đàm luận nhiều hơn chính là con đường chạy trốn.
Sắc trời bắt đầu tối, tiệc đêm bắt đầu.
Những yêu đạo Mắt Quỷ tuần tra xung quanh rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
Một con đường chạy trốn đã được thiết lập.
Chúng tôi sẽ gặp nhau ở nhà giam trước đây, nghĩ cách đi vào lấy linh thạch bỏ quên ở trong đó ra, đồng thời thả đồng đạo chính phái, sau đó trước giờ Hợi tụ họp với Đinh Vô Cực, thông qua phương pháp của anh ta để chạy khỏi nơi này.