Sau đó, tôi khôi phục lại loại dáng vẻ lạnh như băng kia rồi máy móc đi xuống.
Tôi vừa mới xuất hiện, rất nhanh đã thu hút đông đảo yêu đạo.
“Thiếu, thiếu chủ?”
“Thiếu chủ, sao ngài lại tới đây?”
“...”
Yêu đạo ở cửa dồn dập đứng lên, có vẻ rất ngạc nhiên.
Hơn nữa sự xuất hiện của tôi cũng thu hút nhân sĩ chính phái bên trong nhà giam.
Bọn họ nhìn thấy tôi thì rối rít quay đầu lại.
Mấy đồng đạo trẻ tuổi còn bĩu môi chửi to: “Con mẹ nó, là Đinh Phàm.”
“Anh đã đầu nhập vào yêu đạo Mắt Quỷ rồi, còn có gan đi đến nơi này nữa sao?”
“Đinh Phàm, mày chính là tên phản đồ của chính phái.”
“Đinh Phàm, anh là cái đồ hèn nhát, nhận giặc làm cha.”
“Đúng vậy! Không phải ngay cả tên cũng sửa lại luôn sao? Hình như tên là Khương Minh nhỉ!”
“...”
Trong nháy mắt, nhà giam ầm ĩ cả lên.
Đám yêu đạo thấy thế mới nhao nhao đi tới.
“Tất cả làm gì thế hả? Dám sỉ nhục thiếu chủ của bọn tao à, đánh chết bọn mày bây giờ!”
“Tao nhổ vào, lại còn thiếu chủ. Ở trong mắt tao thì anh ta chính là đống phân.”
“...”
Rất nhiều đồng đạo chính phái hoàn toàn không bận tâm, lớn giọng chửi tới tấp.
Hành động này lại thành công giúp cho tôi thu hút tất cả yêu đạo.
Mà tôi cũng không quan tâm đến những lời đó, chỉ nói với mấy tên yêu đạo này.
“Các người qua đây. Tôi có một món đồ muốn tặng cho các người.”
Giọng nói máy móc, nét mặt không thay đổi.
Những tên yêu đạo này rất bối rối, thế này nghĩa là sao?
Chẳng qua địa vị của tôi ở chỗ này chính là thiếu chủ.
Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau một chút, sau đó tất cả đều nhích lại gần, hoàn toàn không để ý tới xung quanh.
Về phần những lời chửi rủa kia thì vẫn tiếp tục vang lên.
Tôi nhìn hơn mười tên yêu đạo vây quanh, lại nhìn Mộ Dung Ngôn thăm dò rồi đột nhiên buông tay: “Các người nhìn xem. Đây là cái gì?”
*****
Giờ khắc này, tôi mở lòng bàn tay ra, thu hút sự chú ý của đám người.
Thực ra thì trên tay tôi không có cái gì cả, chỉ là để dụ bọn chúng chú ý tới mà thôi.
Lúc này tất cả mọi người đồng loạt chăm chú nhìn sang, chỉ trong nháy mắt này, tôi đã bắt lấy cơ hội thoáng qua trong chớp mắt.
“Vù” một tiếng, rút yêu đao trên người một tên ra, giơ tay lên lập tức giết.
Mộ Dung Ngôn ở đằng sau đột nhiên ra tay, một chưởng vỗ chết hai người.
Trong phút chốc, máu thịt văng tung tóe khắp nơi.
Bảy tám tên yêu đạo vừa đảo mắt đã chết tươi.
Mấy tên còn lại ngay lập tức bị sợ đến đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, liên tục lùi lại.
Tôi và Mộ Dung Ngôn lần nữa ra tay, muốn giết hết toàn bộ.
Nhưng lúc hạ gục tới tên cuối cùng mới nhận ra người nọ đã lùi ra xa bảy tám thước, còn đang muốn kết ấn, rõ ràng là muốn báo động trước.
Tôi thấy thế, lập tức muốn ra tay.
Nhưng không ngờ trong nhà giam đột nhiên bắn ra một cục đá.
“Ầm” một tiếng, trực tiếp xuyên thủng ót của tên yêu đạo kia.
Thân thể tên yêu đạo kia run lên, tê liệt ngã thẳng xuống đất.
Sau ót xuất hiện một cái lỗ máu.
Như vậy, hơn mười tên yêu đạo coi giữ nhà giam, toàn bộ đều chết bất đắc kỳ tử.
Còn các đồng đạo chính phái trong nhà giam, ai nấy đều trợn tròn mắt lên nhìn.
Vậy mà kịch bản lại đảo ngược nhanh như vậy sao?
Trong nháy mắt, yêu đạo đã bỏ mạng.
Còn tôi cũng đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Thật xin lỗi các vị, tôi tới trễ!”
Tôi nói xong thì cầm trường đao lên đi tới nhà giam, chém đứt tất cả khóa sắt ở phía trên.
Giờ phút này, mọi người mới hiểu ra.
Tôi không có phản bội.
Tôi xuất hiện là để cứu bọn họ.
Nhưng vừa rồi bọn họ còn tỏ thái độ nói xấu tôi, trong lúc nhất thời chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
Lúc này, một đạo hữu kịp thời phản ứng.
“Ông đây đã nói mà, sao Đinh đạo hữu có thể là phản đồ được chứ! Coi đi! Đinh đạo hữu là vì cứu chúng ta nên mới chịu đựng khuất nhục.”
“Lão Trình, mới vừa rồi cậu chửi anh Đinh rất dữ dội cơ mà, cậu có thể vô liêm sỉ hơn nữa được không?”
“Tôi, tôi có sao?”
“...”
Rất nhiều người đều kịp thời phản ứng, không ngừng nghị luận.
Tôi cũng không dừng lại mà đi thẳng tới chỗ sâu, đồng thời nói:
“Thi Muội, em mở phong ấn mạch môn trên người mọi người đi. Anh đi một lát rồi trở lại…”
Tôi nói rồi đi vào chỗ sâu trong nhà giam.
Mộ Dung Ngôn bắt đầu hóa giải phong bế mạch môn của mọi người đang có mặt ở đây.
Thời gian cấp bách, một đường trăn trở, bây giờ chỉ còn cách giờ Hợi không tới hai mươi phút.
Thế nên chúng tôi cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Rất nhiều đạo hữu chính phái nhìn tôi đi thẳng một mạch tới chỗ sâu trong nhà giam, cũng không biết tôi định làm gì.
Nhưng giờ phút này, bọn họ đã hơi hiểu ra.
Tôi đây là tới cứu bọn họ, rõ ràng có chút không khớp với lời đồn trước đây tôi đã đầu phục Mắt Quỷ, còn đổi tên thành Khương Minh.
Thư Hiểu Khiết và Tửu Thành Phong chăm chú dõi theo bóng lưng tôi rời đi, trong lòng rất là xúc động.
Tửu Thành Phong cũng tự trách nói: “Thật là đáng chết, anh Đinh hy sinh chính mình, phục tùng người khác cũng là vì chúng ta. Nhưng tôi thì lại mắng chửi anh ấy như vậy…”
Ngoài Tửu Thành Phong ra, Thư Hiểu Khiết cũng tự trách đến đau lòng.
“Trước đó, trước đó vậy mà tôi lại đối xử với anh ấy như vậy, còn suýt chút nữa, suýt chút nữa đã giết chết anh ấy rồi…”
Tôi không coi trọng những chuyện này.
Hơn nữa, tôi của lúc ấy cũng không phải là tôi của bây giờ, mà là Khương Minh tiêu cực đang chỉ đạo tôi.
Nếu như trên người Tửu Thành Phong không có bảo vật thì tôi cũng đã giết chết bọn họ rồi, vậy thì sao còn có chuyện bây giờ bọn họ tự trách bản thân chứ?
Nhưng lúc này, tôi cứ liên tục đi về phía trước, vừa đảo mắt đã chạy tới chỗ sâu nhất trong nhà giam.