Thấy tôi rơi xuống biển, cô ấy liền nhảy thẳng xuống biển mà không chút do dự.
Tình cảm này đã sớm lớn hơn cả mạng sống, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được như vậy cơ chứ?
Chiếc thuyền vẫn tục tiến về phía trước, dần dần rời khỏi xoáy nước.
Cơn bão cũng dần dần ngừng lại.
Nhưng mọi người đều dựa vào mạn thuyền, nhìn về xoáy nước và im lặng một lúc lâu.
Rơi vào xoáy nước, lại bị quái vật biển quấn lấy.
Không ai nghĩ chúng tôi có thể sống sót được.
Với sức mạnh của xoáy nước, cho dù tu vi của chúng tôi có ở cảnh giới Đạo Tôn đi nữa, thì việc dùng cương khí để bảo vệ cơ thể chỉ sợ cũng khó khăn...
*****
Tửu Thành Phong, Thư Hiểu Khiết, Cơ tiền bối và những người khác đã thành công thoát khỏi phạm vi lực hút của xoáy nước.
Nhưng tôi lại bị xúc tu của con quái vật biển quấn lấy, kéo cả người tôi xuống biển.
Mộ Dung Ngôn vì tôi mà bất chấp nguy hiểm, không ngần ngại nhảy xuống theo.
Nháy mắt khi rơi xuống nước, tôi cảm thấy có một lực kéo rất lớn, kéo tôi về hướng của xoáy nước.
Lúc đầu thì tôi rất sợ hãi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới vào phút cuối lại xuất hiện biến cố như vậy.
Tôi liều mạng vùng vẫy, nhưng xúc tu của con quái vật biển nọ vẫn cứ quấn chặt lấy tôi.
Nếu không phải tu vi của tôi được tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn có cương khí bảo vệ cơ thể.
Vậy thì cái xúc tu này của nó đã có thể siết chết tôi rồi.
Ở trong nước biển, một mảnh tối tăm hỗn loạn.
Sau một trận quay cuồng, tôi đã đến gần một sinh vật to lớn.
Vì để nhìn rõ xung quanh hơn, nên tôi đã lợi dụng công pháp, đè thấp ba ngọn dương hỏa xuống và mở Thiên Nhãn.
Đó chính là con quái vật biển nọ, nó đang cố vùng vẫy trong nước biển để cố gắng bơi ra ngoài.
Nhưng lực hút của xoáy nước quá lớn, khiến nó khó có thể thoát ra.
Thay vào đó, nó rút những xúc tu đang tóm lấy tôi, sau đó phát ra một tiếng “ku ku ku” hí vang trong nước biển rồi há to cái miệng đẫm máu ra, rõ ràng là đang muốn nuốt sống tôi.
Vì tay bị quấn lấy, nên ngay cả kết ấn tôi cũng không làm được.
Nhìn con quái vật biển khổng lồ đang cố ăn mình, tôi hoảng hồn.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói truyền đến: “Đinh Phàm …”
Là Mộ Dung Ngôn, cô ấy không phải là người sống.
Suy cho cùng thì cô ấy vẫn là một quỷ hồn, chỉ là bám vào xác người mà thôi.
Trên cơ thể dĩ nhiên sẽ không có dương hỏa.
Vậy nên cô ấy có thể mở miệng nói chuyện ngay trong nước.
Nghe vậy, tôi dựa theo nơi phát ra âm thanh mà nhìn.
Chỉ thấy Mộ Dung Ngôn đang tiến tới rất nhanh, mái tóc dài trong nước biển được kéo ra thật dài.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Ngay trước khi đến gần tôi, cô ấy bỗng ra tay.
Sức mạnh âm hàn bùng nổ, một luồng hàn khí ập đến.
“Bang”, trực tiếp đánh vào xúc tu của con quái vật biển.
Xúc tu kia lập tức bị chém đứt, tôi cũng được cái xúc tu khổng lồ đó buông ra.
Tôi đang ở trong biển, không thể mở miệng nói chuyện được.
Nhưng vẫn vừa mừng vừa sợ khi thấy Mộ Dung Ngôn đến.
Tôi không ngờ Mộ Dung Ngôn sẽ không màng sống chết mà đến đây cứu tôi.
Tuy nhiên, tôi cũng lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ, tôi đã mất khống chế, bị hút vào xoáy nước.
Ngay cả quái vật biển khổng lồ kia còn không thể chịu đựng được, chúng tôi chắc chắn cũng không thể chịu đựng được.
Bây giờ chúng tôi đang bị xoáy nước đưa đến gần tâm bão hơn.
Bên cạnh chính là con quái vật biển đang vùng vẫy gầm thét.
Trong làn nước biển đang không ngừng xoay tròn, tôi nắm tay Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn mỉm cười, nói: “Đời này, chúng ta sẽ không phải xa nhau nữa…”
Tôi không thể mở miệng nói chuyện, nhưng tôi lại nhìn chằm chằm vào cô ấy, gật đầu một cách đầy kiên định.
Đột nhiên con quái vật biển tỉnh táo trở lại, những xúc tu khổng lồ của nó lại lần nữa tấn công.
Thề sẽ giết chúng tôi trước khi bị hút vào tâm bão.
Tôi cũng bực cả mình, ông đây đã sắp thoát khỏi xoáy nước rồi, thế mà lại bị mày kéo trở lại.
Hôm nay không giết chết được con súc sinh này, dù có chết tôi cũng không cam lòng.
Mộ Dung Ngôn và tôi nắm tay nhau, chạm thẳng vào các xúc tu của quái vật biển.
Với sự bùng nổ mạnh mẽ của tu vi Đạo Tôn đã trở thành một tồn tại siêu việt trong thời đại mạt pháp này.
Ngoại trừ không thể bay lên trời hoặc chui xuống mặt đất ra, thì đây đã không còn là sự tồn tại mà người bình thường có thể tưởng tượng được.
Đối mặt với cuộc tấn công điên cuồng của quái vật biển, Mộ Dung Ngôn và tôi cũng liên tục ra tay, không ngừng đánh ra đạo khí.
Đạo khí mạnh mẽ bộc phát ra những tia sáng trong xoáy nước lớn, khiến cho quái vật biển không ngừng gào thét.
Màu máu xanh đậm không ngừng chảy ra, các xúc tu lần lượt đều bị chém đứt.
Chỉ trong vài phút, nó đã bị Mộ Dung Ngôn và tôi đánh cho tàn phế.
Các xúc tu của nó cơ bản đã bị chém đứt hết, một con mắt cũng bị làm cho phát nổ.
Trên đầu có vô số vết nứt.
Đó đều là do bị kiếm khí làm bị thương, con quái vật biển này gần như chỉ còn hấp hối mà thôi.
Cho dù không giết nó thì nó cũng không sống thêm được bao lâu, càng đừng nói đến việc bây giờ nó gần như đã tiến vào khu vực trung tâm của xoáy nước.
Dòng nước ngày càng nhanh hơn, chúng tôi đang ở rất gần tâm bão.
Tốc độ xé rách của nước khiến cơ thể của Mộ Dung Ngôn và tôi phải chịu áp lực rất lớn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể chúng tôi sẽ bị xé nát mất.
Mộ Dung Ngôn và tôi nắm tay nhau và nằm trên đầu con quái vật biển.
Tiếp theo chúng tôi nên làm gì bây giờ?
Chẳng lẽ thực sự phải cam chịu số phận, cuối cùng bị xoáy nước này xé rách?
Cương khí rất nhanh đã không thể chịu đựng được nữa, phát ra âm thanh "cạch cạch".