Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2382

Chương 2382 Chương 2382

Vẻ mặt của tôi cũng nằng nề, nơi đó có anh em của tôi, Phong Tuyết Hàn.

Khó khăn lắm tôi mới ra ngoài, cậu ấy không thể có chuyện gì được.

Thế là tôi nói với Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh: “Thi Muội, chúng ta cũng mau lên!”

Mộ Dung Ngôn gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Một chốc sau, chỉ thấy toàn thân hai người chúng tôi bộc phát ra đạo khí, cơ thể lóe lên, trực tiếp xông về phía trước.

Trong mắt anh em nhà họ Chu thì chúng tôi giống như là một đường tàn ảnh, trực tiếp biến mất ở trong đêm tối.

“Tốc, tốc độ nhanh quá…”

“Đại ca, chúng ta mau đuổi theo thôi!”

“Được.”

Ba anh em nhà họ Chu cũng nhanh chóng chạy về phía trước, chạy thẳng tới đạo quán của Tam Kiếm Tông.

Tốc độ của tôi và Mộ Dung Ngôn cực nhanh, không qua bao lâu đã tới gần được đạo quán.

Ở đây toàn là mùi máu tươi.

Năng lượng của yêu và đạo khí tràn ngập xung quanh, tiếng gào thét của dã thú, sự bùng nổ của đạo khí không ngừng truyền ra từ trong đạo quán.

Ở cửa của đạo quán cũng có bảy tám cỗ thi thể đang nằm ngổn ngang.

Hiển nhiên, chiến đấu ở đây đã bước vào giai đoạn ác liệt nhất.

Tôi nhíu chặt mày, tiếp tục xông về phía trước…

Tôi và Mộ Dung Ngôn không rành về kết cấu bên trong của Tam Kiếm Tông, vì để tiết kiệm thời gian, sau khi xông vào cửa chính, chúng tôi trực tiếp leo tường đi lên nóc nhà.

Như vậy mới có thể đuổi tới chiến trường một cách nhanh nhất được.

Khi hai người chúng tôi leo tới nóc của một căn phòng thì phát hiện ra trên quảng trường nơi cách đây không xa đang diễn ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.

Nơi đây là bên trong của Tam Kiếm Tông.

Trước quảng trường đại điện.

Hơn bốn mươi vị đạo hữu chính phái đang bị hơn một trăm tên yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt bao vây.

Chiến đầu vô cùng ác liệt.

Các yêu đạo của Nhật Nguyệt hóa thành hình thái dã thú, không ngừng cắn xé đồng đạo chính phái.

Đồng đạo chính phái lại ngăn cản từng đợt tiến công dưới sự dẫn dắt của mấy vị tiền bối.

Nhưng mà, sau mỗi lần tấn công qua đi, đều sẽ có các vị đạo hữu ngã xuống.

“Chúng đồ đệ của Nhật Nguyệt, hãy cho những tên này biết được sự lợi hại của Nhật Nguyệt, phải làm cho bọn họ khuất phục.”

Ở bên của Nhật Nguyệt giáo, một tên cầm đầu là yêu nhân đầu sói nói.

Ngay lập tức, hơn một trăn yêu đồ xung quanh lại thực hiện một đợt tấn công mới.

Tên nào cũng gào thét “gào gào” không ngừng, vây kín đánh vào từ bốn phương tám hướng.

Yêu năng đó cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ trong chớp mắt.

Toàn bộ quảng trường đều bị bao trùm ở trong luồng yêu năng màu xanh nhạt.

Hơn bốn mươi vị đạo hữu, trong đó còn có rất nhiều người đã bị thương không thể chiến đấu.

Một vài người bị thương, máu tươi đầm đìa.

Nhưng trong mắt mỗi người đều viết đầy sự kiên định và bất khuất.

“Tới đây! Bần đạo không sợ các người.”

“Giết, vì Đạo môn.”

“Các vị đồng đạo, liều chết đến cùng với những tên yêu đạo này.”

“Không ai có thể làm chúng ta khuất phục…”

“…”

Đông đảo đồng đạo ồn ào gào thét, vận chuyển đạo khí, quyết một trận tử chiến với những yêu đồ này.

Mà trong đám người đó, tôi liếc mắt đã tìm thấy được lão Phong.

Hơn nữa ở bên cạnh lão Phong còn có hai người quen.

Từ Lâm Tĩnh và Phong ca.

Hình như lão Phong đã bị thương, lúc này cậu ấy đang được Từ Lâm Tĩnh đỡ lấy.

Toàn thân Phong ca bộc phát ra âm khí, bảo vệ ở trước mặt hai người họ.

Nhưng mà, dưới sự tấn công như trút nước của đám yêu đồ, ba người họ chỉ có thể không ngừng lùi lại, vòng bao vây cũng không ngừng bị thu hẹp.

Tiếng kêu rên vẫn kéo dài, từng đồng đạo của chính phái đang ngã xuống.

Nhìn thấy như vậy, hai mắt tôi dường như bị đốt cháy.

Sự tức giận đột nhiên bộc phát, sát ý ẩn giấu dưới đáy lòng tôi lập tức tuôn trào.

Tôi hừ lạnh một tiếng, công pháp mạnh mẽ lập tức được vận chuyển.

Chỉ nghe một tiếng “Rầm” nổ vang, đạo khí tám màu được phóng ra ngoài.

Giống như có ngọn lửa bốc lên, bao quanh lấy tôi.

Hơi thở thuộc tính mạnh mẽ không ngừng tràn về phía chiến trường giống như là thủy triều.

*****

Cuối cùng cũng gặp được mấy người lão Phong, nhưng lúc này bọn họ lại đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Những yêu đạo Nhật Nguyệt kia đang không ngừng tấn công mạnh mẽ về phía bọn họ.

Nhìn thấy như vậy, sao tôi có thể ngồi nhìn mà không quan tâm được?

Đạo khí toàn thân tôi bộc phát, hơi thở mạnh mẽ tuôn trào.

Mà đông đảo yêu đạo và các đồng đạo chính phái ở quảng trường phía dưới cũng lập tức cảm nhận được sự tồn tại khác thường này.

Loại uy áp từ nhiều loại thuộc tính và kiềm nén cực kỳ tiêu cực.

Cùng lúc đó, đạo khí mạnh mẽ dao động, tấn công xuống phía dưới hết đợt này tới đợt khác.

Ba người lão Phong, Từ Lâm Tĩnh, Phong ca đang trong cuộc chiến đều run rẩy.

Trên mặt bọn họ hiện lên sự kinh ngạc, với bọn họ mà nói, đây là áp chế thuộc tính vô cùng quen thuộc, uy áp tiêu cực cũng quen thuộc.

Nhưng mà, từ hai năm trước sau khi tôi biến mất, bọn họ đã không còn cảm nhận được loại cảm giác này nữa.

Nhưng bây giờ, loại uy áp thuộc tính này, loại kiềm chế của cảm xúc tiêu cực này lại đột nhiên xuất hiện.

Ba người họ vô thức nhìn về phía nóc nhà phía trên quảng trường, đồng loạt đưa tới ánh mắt kinh ngạc.

Nhưng mà, sau khi nhìn thấy hai bóng người bên trên nóc nhà, con ngươi của ba người họ đều bất giác phóng đại, lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vui mừng vừa kích động.

Dưới ánh trăng tròn, tôi và Mộ Dung Ngôn đang đứng thẳng.

Giờ này khắc này, đạo khí tám màu vây quanh toàn thân tôi, hơi thở mạnh mẽ ùn ùn tấn công tới.

Loại sực mạnh khó mà ngăn được đó làm rất nhiều đồng đạo có tu vi không cao ở đây đều khó mà hít thở.

“Lão, lão Đinh…”

Trên gương mặt kinh ngạc của lão Phong đột nhiên lộ ra ý cười.

Bình Luận (0)
Comment