Với lão Phong, tôi không chỉ là người bạn vào sinh ra tử, mà còn là anh em thân thiết.
Hai năm tôi biến mất, cậu ấy vào nam ra bắc, tìm kiếm tung tích của tôi, nhưng đều không có kết quả.
Nhưng hôm nay lại nhìn thấy tôi xuất hiện, sao cậu ấy có thể không kích động cùng vui vẻ được?
“Là, chú Đinh, chú ấy vẫn còn sống…”
Từ Lâm Tĩnh đang đỡ Lão Phong cũng kích động nói.
“Thằng nhóc đó cũng mạnh hơn rồi.”
Khóe miệng Phong ca cong lên một nụ cười nhẹ, anh ta ra một quyền đánh bay một tên yêu đạo Nhật Nguyệt đang đánh tới.
Trừ ba người bọn họ ra, đông đảo đồng đạo chính phải ở đây đều phát hiện ra tôi và Mộ Dung Ngôn ở trên nóc nhà.
Đồng thời, cũng có người nhận ra thân phận của tôi.
“Đây là, đạo khí thuộc tính! Hỏa Thiên Công?”
“Tôi biết cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy chính là Đinh Phàm đã biến mất hai năm trước!”
“Đúng vậy, năm đó ở đại hội Đạo môn, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu ấy.”
“Đúng vậy, cậu ấy chính là Đinh Phàm, khi ở núi Bạch Cốt lúc cậu ấy bị Mắt Quỷ bắt đi, tôi ở chỗ cách cậu ấy không xa…”
“Vậy mà cậu ấy vẫn còn sống!”
“Hơi thở mạnh thật, tu vi của cậu ấy lại tăng lên rồi…”
“…”
Trong chớp mắt, vì sự xuất hiện của tôi mà bên Đạo môn chính phái Tam Kiếm tông lập tức trở nên sôi nổi, thậm chí còn nhìn thấy được hi vọng.
Mà nhìn bên tà giáo Nhật Nguyệt, tên nào cũng đang nhíu chặt mày, thời thời khắc khắc chú ý tới tôi.
Thậm chí có tên còn vì không ngăn được sức mạnh của tôi mà không ngừng lùi về phía sau.
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt.”
“Bất kể người này là ai, tới thì giết, hôm nay nhất định phải nắm giữ được Tam Kiếm Tông…”
Tên yêu đạo đầu sói thân người cầm đầu hô to.
Đồng thời gã cũng cầm trong tay một thanh kiếm lớn, xông về phía tôi.
“Người tới là ai thì cũng đừng xen vào việc của người khác, nếu không tao sẽ cho mày hồn phi phách tán…”
Hiển nhiên tên yêu đạo đó không nhận ra tôi và Mộ Dung Ngôn, mở miệng là nói ra lời ngông cuồng.
Lúc này, tôi đã tụ khí xong.
Tên yêu đạo thủ lĩnh này dám tiến lên khiêu khích, vậy hôm nay tôi lấy gã khai đao đi.
Tôi lạnh lùng nhìn gã, trực tiếp mở miệng nói: “Đinh Phàm!”
Nói ra hai chữ này, tôi cũng phi thân nhảy xuống.
Đạo khí tám màu cuộn trào, ầm ầm xông ra.
Một tiếng “Ầm” nổ vang, đạo khí xông thẳng về phía yêu đạo cầm đầu kia.
Tên yêu đạo cầm đầu đó cũng chỉ là Đạo Tông trung kỳ, cùng cấp với tôi.
Nhưng mà, trong cùng một cấp, tôi là vô địch.
Hỗn hợp nhiều loại thuộc tính, cộng thêm Hỏa Thiên Khí.
Không có bất kỳ người nào trong cùng cấp có thể ngăn cản được tấn công của tôi.
Tên cầm đầu đó cũng cảm nhận được uy áp, bị dọa tới liên tục lùi về phía sau.
Gã hoàn toàn không ngờ tới một kích này của tôi lại có sức mạnh hung hãn như vậy.
Gã muốn trốn đi, nhưng đã không còn kịp nữa.
Không còn cách nào, gã chỉ có thể giơ tay lên cứng đối cứng với tôi.
Ngay lập tức, hai luồng đạo khí đụng vào nhau.
Lại là một tiếng “Ầm” nổ vang.
Đạo khí tám màu do tôi đánh ra lập tức đánh xuyên qua tầng phòng ngự yêu năng của yêu đạo Nhật Nguyệt đó.
“A!”
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Tên yêu đồ đầu sói đó lập tức bị đánh bay ra hơn mười mét, đập ngã mấy người rồi mới dừng lại.
“Thủ lĩnh!”
“Thủ lĩnh…”
“…”
Rất nhiều yêu đồ Nhật Nguyệt vội vàng vây lại, nhưng tên thủ lĩnh Nhật Nguyệt đó, da dẻ toàn thân nứt toác, máu tươi đầm đìa.
Miệng mũi lại càng không ngừng chảy máu, hiển nhiên là không thể sống được nữa.
Nhưng mà miệng của gã lại không ngừng khép mở, rõ ràng là đang muốn nói gì đó.
Nhưng thương tích của gã quá nặng, khép mở mấy lần thì tắt thở.
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh…”
Yêu đồ Nhật Nguyệt lập tức hoảng loạn, không ngừng gào thét.
Mới một chiêu, thủ lĩnh đã bị người ta đánh chết rồi, thế này thì còn đánh cái quái gì nữa?
Lại nhìn về phía Tam Kiếm Tông, tông chủ lập tức hô to: “Tên đầu sỏ đã chết, các vị đồng đạo, giết!”
“Giết!”
“Đinh đạo hữu tới cứu viện chúng ta rồi, giết!”
“Thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma.”
“…”
Đông đảo đạo hữu giống như là được tiêm máu gà vậy.
Vốn bọn họ đang không ngừng bị chèn ép, đã tới bên bờ sụp đổ, nhưng bây giờ lại phản kích trong bước đường cùng.
Các yêu đồ Nhật Quyệt đã loạn trận tuyến từ lâu.
Thủ lĩnh bị giết chết, lại không có chỉ huy, sĩ khí của bọn chúng đã giảm mạnh.
Nhất thời, bên tà giáo bị đánh tới trở tay không kịp.
Đồng thời lúc này, tôi đã xông vào trong nhóm yêu đạo.
Mộ Dung Ngôn cũng lập tức ra tay, âm khí mãnh liệt cuồn cuộn.
Tu vi bây giờ của Mộ Dung Ngôn đã là Đạo Tôn trung kỳ.
Cô ấy vừa ra tay đã trực tiếp quét sạch cả một đám.
Thương vong vô số, căn bản không ai có thể ngăn cản được tấn công của Mộ Dung Ngôn.
Mà lúc này ba anh em nhà họ Chu ở phía sau chúng tôi cũng đã đuổi tới.
Nhưng tình cảnh bây giờ lại không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của bọn họ.
Bởi vì Tam Kiếm Tông đã bắt đầu phản công, mà bây giờ hoàn toàn đã là tàn sát từ một phía.
Những yêu đạo Nhật Nguyệt biến thành đủ loại nửa người nửa yêu lập tức bị giết tới không còn sức đánh trả.
Đồng đạo chính phái cũng giết rất hăng hái, không chút lưu tình, đủ loại đạo thuật đều được thi triển.
Đương nhiên ba anh em nhà họ Chu sẽ không bỏ qua, bọn họ giơ kiếm lên giết, lập tức chém chết mấy tên yêu đồ Nhật Nguyệt đang muốn chạy trốn.
Tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên một lần nữa, nhưng mà lần này, nó đến từ các yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt.
Bởi vì có sự gia nhập của hai sức chiến đấu tuyệt đối là tôi và Mộ Dung Ngôn, những yêu đồ Nhật Nguyệt này lại càng khó ngăn cản hơn nữa.
Chiến đấu cũng chỉ kéo dài hơn mười phút mà thôi, hơn một trăm tên yêu đồ Nhật Nguyệt đều phơi thây tại chỗ, bị giết sạch toàn bộ.