Một tên cũng không để, một tên cũng không còn.
Các đồng đạo cũng bắt đầu đi thanh trừ ở bên ngoài đạo quán, xem xem còn con cá lọt lướt nào không.
Mà đương nhiên là tôi và Mộ Dung Ngôn sẽ không gia nhập vào.
Chúng tôi xoay người đi về phía mấy người lão Phong – bạn thân ngày xưa.
Bây giờ lão Phong đang ngồi trên bậc thang đá, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên trên người đã bị thương.
Từ Lâm Tĩnh và Phong ca thì bảo vệ ở bên cạnh.
Tôi bước về phía bọn họ, đồng thời cũng vô cùng vui mừng gọi: “Lão Phong, Phong ca, Tĩnh Tĩnh…”
“Nhóc này, phúc lớn mạng lớn!” Phong ca trực tiếp trêu đùa một câu.
“Chú Đinh, chúng tôi, chúng tôi còn tưởng rằng chú không về được nữa.” Từ Lâm Tĩnh cũng kích động nói.
Lão Phong thì vui mừng mìm cười, bởi vì thân thể nên cậu ấy chỉ có thể nhỏ giọng gọi một tiếng: “Lão Đinh.”
Tôi vội vàng đi tới bên cạnh cậu ấy, nhìn thấy tình huống không ổn lắm, tôi hỏi: “Lão Phong, cậu làm sao vậy?”
Lão Phong lắc đầu: “Không có chuyện gì…”
“Còn nói không có chuyện gì, ba ngày trước bị một đám yêu đạo Mắt Quỷ làm cho thương nặng, nếu không phải là tôi nhanh chóng đuổi tới, anh và Phong ca đều đã mất mạng rồi.
Từ Lâm Tĩnh tức giận nói.
Phong ca đứng ở bên cạnh cũng thở dài: “Tên rác rưởi này một mình chống lại hơn hai mươi tên yêu đạo, bị thương tới trái tim.”
Ba ngày trước, một đám yêu đạo Mắt Quỷ?
Xem ra có chút không khớp với lời của ba anh em nhà họ Chu.
Mặc dù lão Phong đã thắng, nhưng chính cậu ấy cũng bị thương rất nghiêm trọng.
Tôi không chút do dự, huy động linh khí thuộc tính mộc.
Linh khí màu xanh tràn ra, tôi nói: “Lão Phong, cậu hít hai hơi trước đi.”
Linh lực thuộc tính mộc có năng lực chữa trị nhất định, có thể làm lão Phong tạm ổn định hơn.
Lão Phong cũng biết linh khí thuộc tính mộc nên không hề do dự.
Cậu ấy hút mấy hơi linh khí, sau đó chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, gân mạch cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng cũng vào lúc này, chưởng môn Tam Kiếm Tông và mấy vị trưởng lão cũng đi về phía chúng tôi…
*****
Mấy lãnh đạo cao cấp của Tam Kiếm Tông vừa tới gần chúng tôi thì chắp tay với chúng tôi, nói: “Hai vị đạo hữu, cảm ơn đã trợ giúp, Tam Kiếm Tông tôi vô cùng cảm kích.”
Nói xong, một hàng bốn người còn khom người với chúng tôi.
Nhìn thấy vậy, đương nhiên tôi cũng không thể sơ ý.
Mặc dù Tam Kiếm Tông là một môn phái nhỏ, tu vi của những vị tiền bối Đạo môn này cũng không cao như tôi.
Nhưng mà địa vị trong Đạo môn, kinh nghiệm trảm yêu trừ ma của người ta đều vượt xa tôi.
Vì vậy, tôi vội vàng chắp tay đáp lại: “Các vị tiền bối khách khí rồi, đây vốn là việc trong bổn phận của chúng tôi.”
Khi tôi nói chuyện, Mộ Dung Ngôn ở sau tôi cũng chắp tay, nhưng không mở miệng nói gì,
Nhưng mà mấy vị tiền bối này lại như vô tình hay cố ý mà quan sát Mộ Dung Ngôn.
Hiển nhiên, chắc là những vị tiền bối này đều đã nhìn ra trên người Mộ Dung Ngôn không có hơi thở của người sống, cũng không có tam hỏa, cô ấy chỉ là một cỗ thi thể đang sống mà thôi.
Nhưng mà bọn họ cũng không vạch trần.
Mà sau khi tôi đáp lại một câu, chưởng môn cầm đầu của Tam Kiếm Tông lại mở miệng nói: “Đạo hữu, bần đạo là tông chủ Tam Kiếm Tông, Kiếm Đạo Nhân. Ba vị này đều là anh em của bần đạo. Không biết xưng hô với đạo hữu như thế nào?”
Mặc dù lúc đang chiến đấu, Kiếm Đạo Nhân đã láng máng nghe được tên của tôi, nhưng mà chưa có được lời chứng thực, vì vậy ông vẫn muốn chính miệng hỏi một câu.
Vẻ mặt tôi khách khí, còn mang theo ý cười nói: “Tiểu đạo Đinh Phàm.”
“Đinh Phàm, lẽ nào cậu chính là Đinh Phàm người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của lần đại hội Đạo môn lần trước?”
Một trưởng lão của Tam Kiếm Tông không khỏi ngực phập phồng, giọng nói mang theo một chút kinh ngạc truy hỏi.
Tôi cười nói: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Tôi vừa nói xong lời này, thân phận của tôi đã được chính miệng tôi thừa nhận.
Bốn người ở đây đều không khỏi kinh ngạc.
Kiếm Đạo Nhân tông chủ Tam Kiếm Tông kinh ngạc nói: “Đạo môn đồn đại, tư chất của Đinh Phàm không tầm thường, là kỳ tài trăm năm khó gặp. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường.”
Nghe thấy vậy, tôi cũng ngượng ngùng.
Mà một vị trưởng lão khác của Tam Kiếm Tông lại mở miệng nói: “Không phải là hai năm trước Đinh đạo hữu đã bị Mắt Quỷ bắt đi rồi sao, lẽ nào cậu đã chạy trốn khỏi hang ổ của bọn chúng?”
“Tam sư đệ, lời này của đệ không phải là lời thừa sao? Đinh Phàm đạo hữu không chạy trốn ra được, thì tối nay có thể cứu chúng ta được sao?”
Một tiền bối lớn tuổi trách mắng một câu.
Nhưng tôi lại cười lúng túng nói: “Đúng vậy, tôi mới chạy trốn khỏi vùng biển sương mù, hôm nay mới lên bờ rồi về tới…”
“Vùng biển sương mù? Vùng biển trong truyền thuyết đó sao?”
“Chẳng lẽ thế lực của Mắt Quỷ đang ở vùng biển sương mù…”
“…”
Mấy tiền bối Kiếm Đạo Nhân đều rất kinh ngạc.
Tôi cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Mấy người thấy tôi không muốn nhắc tới quá nhiều thì cũng không truy hỏi thêm nữa.
Nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy vô cùng chấn động.
Bọn họ là môn phái ở vùng duyên hải, cũng biết được sự tồn tại của vùng biển sương mù, nhưng mà từ trước tới giờ đều chưa từng vào đó.
Mà những người cùng thế hệ hoặc là những người thế hệ trước đã từng vào đó đều không thể đi ra ngoài.
Mà tiểu đạo trẻ tuổi trước mặt này, sau khi bị Mắt Quỷ bắt đi, vậy mà lại bị mang tới vùng biển sương mù.
Hơn nữa, bây giờ còn chạy ra được từ trong đó.
Đồng thời, một thân tu vi này còn mạnh hơn cả trước đây, điều này làm bọn họ đều hoàn toàn thay đổi cách nhìn về tôi.
Sau khi nói mấy lời, tôi lại tiếp tục nói với Kiếm Đạo Nhân: “Kiếm tiền bối, tại sao tà giáo Nhật Nguyệt này lại đột nhiên tấn công mọi người?”