Có suy nghĩ như vậy, tôi gật mạnh đầu với tiền bối, nói: “Tiền bối yên tâm, vào thời khắc Đinh Phàm tôi bước chân vào Đạo môn thì đã gánh vác sứ mệnh vệ đạo. Đời này tôi sẽ quét sạch yêu tà nhân gian, phong ấn cánh cửa các giới lại một lần nữa.”
“Được! Tôi thấy trong thân thể cậu có tám luồng khí xoáy quấn quanh. Sáu loại thuộc tính hỗ trợ, có phải là cậu đã đạt được cơ duyên gì rồi không?” Tiền bối nhìn tôi nói.
Với người mạnh mẽ như tiền bối, có thể vừa nhìn đã thấu tôi thì cũng là chuyện dễ hiểu.
Khi đó lúc tôi ngưng tụ ra chân đan, ông ấy đang bế quan.
Cho nên không rõ tình huống khi đó.
Vì vậy tôi ở trong không gian tinh thần của tiền bối nói ra một lượt về quá trình năm đó tôi ở trong hang Bạch Cốt, ngưng tụ chân đan, sau đó bị Mắt Quỷ bắt đi, lấy được linh thạch thuộc tính lôi trong vòng xoáy trong biển cho tiền bối nghe.
Tiền bối nghe xong thì hai mắt cũng sáng lên, nói tôi có vận may tốt.
Đồng thời, ông ấy còn đánh ra một luồng thần quang, đánh vào trong thức hải tinh thần của tôi: “Nhóc con, nguyên thần của tôi đã ngưng tụ. Cậu lại có linh lực thuộc tính của lục đạo hộ thân, bây giờ tôi đưa cho cậu thêm một món quà, giúp cậu tăng cường thức hải...”
*****
Lời của tiền bối vừa dứt, một luồng thần quang đã chui vào trong đầu tôi.
Nhất thời, tôi chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói giống như kim châm vậy.
Nhưng một lát sau, đau đớn cũng biến mất.
Thay vào đó chính là cảm giác tinh thần sảng khoái.
Hơn nữa, tôi phát hiện ra Hỏa Thiên Công trong cơ thể mình lại bắt đầu vận chuyển.
Nhưng lần này khác với những lần trước, trước kia Hỏa Thiên Công vận chuyển vội vàng.
Bản thân tôi muốn khống chế được nó cũng vô cùng khó khăn.
Đặc biệt là sau khi nồng độ của Hỏa Thiên Khí đạt tới bốn mươi phần trăm, có lúc tôi lại càng khó mà khống chế.
Chỉ có thể để nó tự vận chuyển, về cơ bản là đã sắp đạt tới mức độ mất không chế.
Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, tôi có thể cảm nhận được sự bạo động bất an của Hỏa Thiên Công, hơn nữa nó trở nên rất hấp tấp.
Nhưng mà, bởi vì có được luồn thần niệm của tiên bối, tôi phát hiện ra lực khống chế của mình trở nên cực cao, đối mặt với Hỏa Thiên Công cuồng bạo, tôi đã có thể dễ dàng khống chế được.
Cơ bản đã đạt tới trình độ linh hoạt tự nhiên, hơn nữa trước đó khi vận chuyển Hỏa Thiên Công, tôi có cảm giác giết chóc rất mạnh.
Nhưng lần này, lại không còn nữa.
Trong lòng thư thái, đáy lòng bình tĩnh.
Hỏa Thiên Công không còn giống như trước, có thể ảnh hưởng được tới đáy lòng và tâm trạng của tôi.
Tôi thử mấy lần, cảm thấy vô cùng kích động.
Phải biết sở dĩ Hỏa Thiên Công này bị mấy người tiền bối Phi Hồng chân nhân gọi là ma công.
Chính là bởi vì nó có thể ảnh hưởng tới tâm trí của con người.
Nhưng mà bây giờ đã tốt rồi, một luồng thần quang của tiền bối đã giúp tôi mở rộng thức hải.
Tinh thần lực và lực khống chế với chính bản thân mình của tôi đã đạt được bước nhảy vọt.
Bây giờ, Hỏa Thiên Công không chỉ không thể ảnh hưởng tới tôi.
Thậm chí tôi còn có thể tùy ý khống chế loại công pháp này, thậm chí còn có thể tiếp tục tăng cường ma hóa.
Phải biết rằng, mỗi lần Hỏa Thiên Công tăng cường ma hóa, tu vi sẽ tăng nhanh gấp bội.
Có sức khống chế thần thức mạnh mẽ như vậy, việc này không khác nào tặng cho tôi thêm một cấp đạo hạnh.
Tôi vô cùng kích động và vui mừng, sau khi ổn định lại trạng thái của bản thân, tôi vội vàng ôm quyền với tiền bối, nói: “Tiền bối, cảm ơn ngài.”
Tiền bối lộ ra một nụ cười nhẹ: “Được rồi, cậu ra ngoài tu luyện nghiêm túc đi! Mặc dù phong ấn sáu vực sắp mở ra, nhưng cũng không phải là sẽ ngay lập tức, thời cơ phong ấn cũng chưa chín muồi.
Thời gian này cậu cũng cố gắng nhanh chóng thu dọn mấy con chó con mèo đó của nhân gian giới đi. Tránh cho lúc phong ấn cánh cửa các vực sẽ bị bọn họ tập kích...”
“Tiền bối yên tâm, nhất định vãn bối sẽ dùng hết khả năng. Sớm chút tiêu diệt yêu tà nhân gian.” Tôi ôm quyền nói.
Mà tiền bối chỉ gật đầu một cái.
Cũng lúc đó, một luồng sức mạnh kỳ quái hạ xuống.
Tôi lại rơi xuống từ một vách núi cao.
Sau đó bóng tối cuốn lấy tôi, đây đã không phải là lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này.
Tôi biết, tiếp theo tôi sẽ tỉnh lại.
Ngay sau đó, thân thể tôi run lên.
Tôi đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất bên trong sân nhỏ.
Mà xung quanh tôi đang có mấy người vây quanh.
Mộ Dung Ngôn, lão Phong, Phong ca, Từ Lâm Tĩnh, Lão Tần Gia và ông La.
Bọn họ đều nôn nóng nhìn về phía tôi, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Lúc này, Mộ Dung Ngôn nhìn thấy tôi mở mắt, cô lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động.
“Tên cặn bã chết tiệt, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi...”
Vừa nói, cô ấy vừa rất kích động ôm lấy tôi, phát ra tiếng khóc “hu hu hu”.
Lão Tần gia và ông La bên cạnh thấy vậy thì có chút không được tự nhiên đành nghiêng đầu sang bên khác.
Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh đều nở nụ cười ngầm hiểu.
Còn Phong ca thì mở miệng nói: “Nhóc con, vừa rồi cậu làm sao vậy? Sao thần thức lại bùng nổ, hơn nữa huyền công toàn thân còn tự động vận chuyển nữa? Gọi thế nào cũng không thấy tỉnh lại...”
Một tay tôi ôm lấy Mộ Dung Ngôn, nói: “Không có chuyện gì lớn, tại vì tôi gặp lại thanh kiếm này...”
Nói xong, tôi nhìn về phía kiếm Thái Nguyên mang theo vỏ kiếm ở bên cạnh.
Mọi người vừa nghe thấy vậy thì đều nhìn về phía kiếm Thái Nguyên.
Bọn họ biết, vỏ kiếm này là thứ tôi mang về từ âm phủ.
Nhưng thứ khác thì bọn họ không biết nhiều.
Mà tôi cũng cũng không được phép nói tới, dù sao trước đó tiền bối có lệnh, bảo tôi giữ bí mật.
Không thể để người ngoài biết được sự tồn tại của ông ấy.