“Kiếm này? Lẽ nào thanh kiếm này có chỗ nào đặc biệt?”
Phong ca nghe vậy thì cầm lên xem thử.
Nhưng mà anh ta nhìn thế nào thì kiếm vẫn là thanh kiếm đó, không có bất kỳ khác biệt nào.
Những người khác cũng đều nhìn về phía tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.
Vì mối quan hệ này là giữ bí mật nên tôi không thể nói rõ.
Tôi chỉ mở miệng nói: “Đây không phải là một thanh kiếm bình thường, nó có linh hồn.”
“Cái gì? Kiếm linh á?” Lão Tần gia cực kỳ kinh ngạc.
Kiếm sắt có linh hồn, đó là điều không bình thường.
Nhất định là kiếm tốt tuyệt thế, hoặc là yêu kiếm hung danh ra đời.
Những người khác cũng đều vô cùng kinh hãi, Mộ Dung Ngôn cũng quan sát cẩn thận.
Nhưng tôi không thể nói quá nhiều, như vậy sẽ làm trái với quy tắc của tiền bối.
Vì vậy, tôi chỉ có thể nói: “Ừ, nhưng tôi không thể nói quá nhiều. Nhưng mọi người yên tâm, tôi không sao đâu.”
Nói xong, tôi cầm lấy trường kiếm, dùng tay vuốt ve thân kiếm, sau đó lại rút kiếm Thái Nguyên ra.
Rồi dùng tay vuốt ve một chút ba đoạn ở mặt trên thân kiếm nơi gần mũi kiếm.
Sau khi mọi người được tôi nhắc nhở, lại thấy tôi vuốt ve kiếm thì đều bắt đầu quan sát cẩn thận, cuối cùng phát hiện ra một chút khác biệt.
Một đoạn mặt trước của mũi kiếm có một chút khác biệt so với mặt sau của thân kiếm.
Bề ngoài nhìn như không có gì khác biệt, nhưng cảm giác mang lại cho người ta lại hoàn toàn khác biệt.
Khí lạnh và sát ý.
Đây là một loại uy áp tới tận phương diện tinh thần, chỉ có kiếm tốt tuyệt đỉnh mới có.
Nhưng mà hai người lão Phong, Mộ Dung Ngôn đều là người thông minh.
Thấy tôi hành động như vậy, bọn họ cũng lần lượt nghĩ tới chuyện trước đây tôi nhặt mảnh vỡ của thanh kiếm.
Mảnh đầu tiên, là tìm được ở trong phủ Mộ Dung của Mộ Dung Ngôn.
Khi đó, Mộ Dung Ngôn đã tận mắt nhìn thấy.
Mảnh thứ hai là tìm được bên trong hang động của vua quỷ nước trong sông Thanh Thủy.
Khi đó lão Phong và mấy người của Tấn Tiệp Môn đều ở đó.
Mảnh thứ ba là lấy được ở chỗ Hoa yêu trong lòng đất dưới Quỷ thành Ma Linh.
Tổng cộng ba mảnh, bây giờ nhìn rất giống với đoạn kiếm này.
Bây giờ bọn họ đã có dáng vẻ chợt hiểu ra.
Tôi đang thu thập mảnh kiếm, sở dĩ tôi làm như vậy là bởi vì bên trong vỏ kiếm tôi mang về từ âm phủ có kiếm linh.
Đương nhiên, bọn họ đã đoán sai rồi.
Vỏ kiếm không có linh hồn, mà ở trong mảnh vỡ kiếm Kỳ Lân mới có.
Hơn nữa dưới chỉ dẫn của tàn niệm của tiền bối, tôi mới có được vỏ kiếm và ba đoạn mảnh kiếm bây giờ.
Nhưng mà những thứ này tôi không nói rõ ra, bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp.
Mọi người thấy tôi thật sự không sao thì cũng yên tâm.
Sau đó, một lần nữa tôi lấy lại những thứ trước đó của tôi từ trong hộp.
Linh Đao do Mộ Dung Ngôn tặng cho tôi, còn có Hồ lệnh.
Tôi đeo lại những thứ này, sau đó rời khỏi sân sau, đi về phía nhà chính.
Đồ ăn đặt bên ngoài đã được đưa tới, chẳng qua là đã hơi nguội rồi.
Đây cũng không phải là vấn đề gì, hôm nay trở về quê cũ, dù sao cũng phải uống hai ly.
Mọi người tụ tập trong phòng khách, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Lão Tần Gia và ông La thấy Mộ Dung Ngôn không ăn gì thì còn tưởng rằng là không hợp khẩu vị.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại trực tiếp nói cô ấy không phải là người sống, không thể ăn đồ ăn.
Lời này làm cho Lão Tần Gia và ông La kinh hãi.
Nhưng ngay sau đó bọn họ cũng bình thường lại, dù sao mỗi ngày bọn họ đều tiếp xúc với người chết.
Lão Tần Gia cũng hiểu được một chút đạo pháp nhỏ.
Sau đó, ông ấy cho Mộ Dung Ngôn một chút nhang đèn, để cô ấy hít nhang.
Chẳng qua ánh mắt của ông ấy khi nhìn tôi thì tựa như có điều muốn nói.
Bởi vì ông ấy đã phát hiện, vậy mà tôi lại ở bên một người đã chết.
Chuyện này có ổn không?
Người quỷ khác đường, ai không biết chứ?
Ăn xong bữa này, Lão Tần Gia đã kéo tôi sang một bên.
Rồi nói với tôi: “Tiểu Phàm, Không phải là Lão Tần gia nói con, bạn, bạn gái đó của con, không quá thích hợp đâu?”
Tôi hiểu ý của ông ấy, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của ông ấy, tôi vẫn buồn cười.
Phải biết rằng, năm đó chính là ông ấy và sư phụ đã thực hiện âm hôn cho tôi.
Như vậy, tôi mới gặp được Mộ Dung Ngôn.
Hai chúng tôi cũng đã kết hôn rồi xa nhau một lần rồi, bây giờ ông ấy mới nói với tôi là không thích hợp?
*****
Trải qua ba trăm năm, đời này lại đối mặt với nhiều khắc nghiệt và khó khăn như vậy.
Tôi và Mộ Dung Ngôn bây giờ mới có thể ở bên nhau một lần nữa.
Dù sao thì tôi cũng không định rời xa cô ấy, thế là lúc này tôi chỉ cười với Lão Tần gia một cái: “Lão Tần Gia, đây là số mệnh, con và cô ấy, nhân duyên đời trước, nhân duyên ba trăm năm, xóa không hết, cắt không đứt.”
Tôi không giải thích quá nhiều, cũng không nhắc tới những chuyện kia.
Sau khi nghi thức hoàn thành, ký ức đã bị thiên đạo xóa đi.
Tôi chỉ muốn dùng ngôn ngữ trực quan nhất nói với Lão Tần gia, tôi và Mộ Dung Ngôn không có gì là không thích hợp cả.
Chỉ có bằng lòng và không bằng lòng, chỉ cần chúng tôi thật sự yêu nhau, không có gì có thể chia tách chúng tôi.
Lão Tần gia nghe thấy vậy thì không khỏi sững sờ.
Ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc, ánh mắt kiên định, không có chút ý nói năng tùy tiện nào, trong lòng ông ấy ít nhiều gì cũng có chút phập phồng và gợn sóng.
Với ông ấy mà nói, tu vi của tôi đã ở trên ông ấy từ lâu.
Là một người trừ tà biết tu hành, Lão Tần gia cũng biết.
Mạnh yếu của đạo hạnh không chỉ có liên quan tới tư chất.
Mà càng có liên quan tới tâm cảnh và lĩnh hội, đạo hạnh càng cao, cảm nhận về trời đất lại càng sâu sắc.