Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2395

Chương 2395 Chương 2395

Bây giờ tôi lại nói ra lời như vậy, ông ấy thoáng cảm nhận được, có lẽ là giống như tôi nói.

Đây là “Số mệnh”.

Cuối cùng Lão Tần gia chỉ thở dài một hơi: “Tiểu Phàm à! Tu vi bây giờ của con và Tiểu Phong đã vượt qua sư phụ của các con rất nhiều. Các con đều là kỳ tài Đạo môn trăm năm khó gặp.

Lão Tần Gia trừ việc thiêu thi thể, thu thập vài du hồn dã quỷ ở lò hỏa táng ra, con đường sau này, ông không giúp gì được các con cả. Hi vọng các con nhớ kỹ, tất cả đều phải đi theo chính đạo…”

Nói xong, Lão Tần gia cũng không nghe tôi trả lời.

Chỉ vỗ bả vai tôi, xem như là ký thác cuối cùng dành cho tôi.

Giờ khắc này, Lão Tần gia cũng phát hiện ra.

Tôi đã trưởng thành rồi, đã không phải là cậu mới thành niên, không hiểu chuyện trước kia nữa.

Trải qua nhiều năm, bao nhiêu là chém giết và chiến đấu.

Tôi đã từ non nớt trở nên chín chắn.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lão Tần gia, tôi trả lời lại một câu: “Lão Tần gia yên tâm, Tiểu Phàm sẽ giữ vững bản tâm.”

Lão Tần gia không nói gì, nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười nhẹ.

Tiễn Lão Tần Gia đi, tôi cũng xoay người chuẩn bị đi về ký túc xá nghỉ ngơi.

Nhưng vào lúc này, Mộ Dung Ngôn lại lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở bên cạnh tôi.

Nhìn thấy Mộ Dung Ngôn, tôi cười nói: “Sao em lại tới đây?”

Mộ Dung Ngôn bĩu môi: “Nhìn anh!”

“Anh có gì hay mà nhìn chứ, ở đây cũng không có cô gái nào.” Tôi trêu ghẹo nói.

Mộ Dung Ngôn lại đánh yêu tôi một cái, sau đó mở miệng nói: “Em muốn về phủ Mộ Dung một chuyến.”

Đó là nơi chôn cất của Mộ Dung Ngôn, cô ấy muốn trở về xem thử, đây cũng là điều dễ hiểu.

Tôi gật đầu đồng ý: “Được, bây giờ chúng ta sẽ lên đường luôn!”

Mộ Dung Ngôn cũng không nói lời thừa thãi, lập tức cùng tôi đơn độc rời khỏi lò hỏa táng, trực tiếp đi về phía Quỷ Mã Lĩnh.

Lấy tu vi của hai người chúng tôi, bước không tiếng, đi nhanh như bay.

Trước kia nhanh nhất cũng cần thời gian một tiếng đồng hồ.

Bây giờ cũng chỉ mới hai mươi phút, chúng tôi đã có thể thoải mái mà tới nơi.

Bên ngoài Quỷ Mã Lĩnh vẫn như cũ, vô số nấm mồ, treo đầy cờ trắng.

Gió tà xung quanh không ngớt, trong không khí lại càng lạnh lẽo khác thường.

Nơi đây chính là nơi tụ tập của cô hồn dã quỷ.

Tôi và Mộ Dung Ngôn nhìn hoàn cảnh quen thuộc thì không khỏi thở dài một hơi.

Nơi đây quen thuộc biết bao chứ.

Năm đó khi tôi và Mộ Dung Ngôn kết âm hôn, chúng tôi đã tổ chức ở chỗ phía trước cách đây không xa.

Khi đó, sư phụ vẫn còn sống.

Nhưng bây giờ, cảnh còn người mất.

Trong lúc tôi yên lặng, hoài niệm về quá khứ.

Một làn sóng âm khí mạnh mẽ đột nhiên hấp dẫn tôi.

Tôi lập tức nghiêng đầu nhìn qua, ở vị trí phía trước bên trái, đột nhiên ngưng tụ ra một luồng sương đen.

Một giọng nói mang theo sự kích động vang lên: “Mộ Dung, là cô sao?”

Lời này vừa dứt, bên trong màn sương đen đó ngưng tụ ra một bóng người.

Nhìn một cách cẩn thận, người này chúng tôi có quen.

Số 137 đường Long Dương, trang chủ của U Dạ Sơn Trang, Dạ Phong.

Tên này thích Mộ Dung Ngôn, năm đó sau khi giải trừ âm hôn còn từng tìm tôi gây phiền phức.

Năm đó chính là ở chỗ này, tôi đã lợi dụng sức mạnh của tiền bối, dạy dỗ cho tên này một trận.

“Anh Dạ.” Mộ Dung Ngôn nói.

Mà Dạ Phong thì lộ ra dáng vẻ vô cùng kích động, vội vàng chạy tới.

“Tốt quá rồi Mộ Dung, cô không có chuyện gì, tốt quá. Từ sau khi cô bị Mắt Quỷ bắt đi, hai năm nay ngày nào tôi cũng canh giữ ở đây, hi vọng cô có thể trở lại.”

Dạ Phong vô cùng kích động, tôi cũng nhìn ra, anh ta thật sự thích Mộ Dung Ngôn.

Chuyện này cũng chẳng còn cách nào, ai bảo Mộ Dung Ngôn xuất sắc như vậy chứ?

Được người ta thích cũng chẳng còn cách nào.

Chỉ đáng tiếc là tên này không có cơ hội nữa.

Mộ Dung Ngôn cười nói: “Cảm ơn, làm anh lo lắng rồi.”

Dạ Phong cười, nhưng cũng nhìn về phía tôi: “Mộ Dung, sao anh ta lại ở cùng với cô?”

Mộ Dung Ngôn nghe thấy vậy thì rất vui vẻ mở miệng nói: “Đúng rồi Dạ Phong, Đinh Phàm và tôi đã định tình cả đời. Nhiều năm trước chắc là hai người đã từng gặp rồi đấy.”

Mộ Dung Ngôn vui vẻ nói.

Nhưng Dạ Phong nghe xong lại như bị sét đánh.

Toàn thân anh ta đều run rẩy.

Mày cũng lập tức nhíu chặt lại: “Định, định tình cả, cả đời…”

“Anh Dạ, lần trước đắc tội nhiều rồi.”

Tôi vừa nói chuyện vừa ôm quyền với Dạ Phong.

Đương nhiên là Dạ Phong nhận ra tôi, khi đó anh ta đã bị sức mạnh của tiền bối một chiêu hạ gục.

Năm đó đã bị dọa cho ngây người, bây giờ lại nhìn thấy tôi và cô gái mà anh ta yêu thích ở bên nhau, nhất thời anh ta có hơi không tiếp thu được.

Đương nhiên, trong trí nhớ của anh ta không hề có ký ức trước kia của chúng tôi.

Vì vậy, với anh ta mà nói, tất cả chuyện này đều không có chút giảm xóc nào cả.

Đả kích như này, là vô cùng vô cùng lớn.

Người mình yêu mến, chỉ trong nháy mắt đã trở thành bạn gái của người khác, thậm chí còn là bạn gái của “kẻ thù” mình.

Việc này ai có thể tiếp thu nổi?

“Không, không phải chứ. Hai ngươi, hai người, sao hai người có thể ở bên nhau được. Mộ Dung, cậu ta là người sống. Cô, cô là quỷ, à không đúng, sao cô lại có thân thể rồi?”

Tôi nhìn anh ta, không nói gì, cũng không tức giận.

Bởi vì tôi không thể ngăn cản người khác thích Mộ Dung Ngôn được.

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại rất bình tĩnh.

“Tôi đã lấy lại được thân thể của mình, đồng thời, với tôi và Đinh Phàm mà nói, chỉ cần chúng tôi yêu nhau, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.”

Một miếng cơm chó này làm Dạ Phong ăn mà muốn khóc.

Nhưng là trang chủ của U Dạ sơn trang, là quỷ trên trăm năm, sức chịu đựng của anh ta vẫn rất mạnh.

Bình Luận (0)
Comment