Nhưng linh khí ở đây lại phong phú đến mức có thể hóa thành dòng nước, hơn nữa đây cũng là linh lực cực kỳ tinh khiết, lại còn là linh khí thuộc tính mạnh mẽ.
Thời gian vài ngày đã được tôi trực tiếp rút ngắn lại chỉ còn vài phút.
Giờ phút này, hơi thở của tôi đã ổn định, đạo cơ được củng cố.
Mở mắt ra lần nữa, dường như mọi thứ xung quanh tôi đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Mọi thứ cũng đã nằm trong tầm kiểm soát tôi.
Ngũ quan trên mặt tôi càng trở nên sắc sảo hơn, cơ thể trở nên cường tráng hơn, sức mạnh cũng tăng vọt lên.
Cảm nhận được dòng chảy đạo khí trong cơ thể, sức mạnh cường hãn kia khiến cho tôi vui mừng vô cùng.
Năm nay, tôi 28 tuổi.
Chỉ trong vòng 7 năm ngắn ngủi, còn chưa tới 8 năm, tu vi của tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.
Không nói tới chuyện, từ cổ chí kim, thiên phú như vậy rất khó tìm thấy.
Mà ở cái thời đại mạt pháp này, người có thể đạt tới cảnh giới Đạo Tôn đều là các ông lớn trong Đạo môn.
Thế mà tôi, một đạo sĩ trẻ mới hơn 20 tuổi, hôm nay lại đạt được tới cảnh giới này.
“Thật tốt quá.”
Trong miệng tôi lẩm bẩm một câu.
Sau đó, tôi nhìn về phía kiếm Thái Nguyên: “Cảm ơn tiền bối.”
“Ha hả, không tồi, không tồi…”
Kỳ Lân tiền bối vừa cười vừa nói, sau đó ông ấy không nói gì nữa.
Tiếp theo đó, tôi đứng dậy.
Phát hiện ra xung quanh cơ thể mình xuất hiện một lớp dầu nhờn và váng bẩn.
Tôi nheo mắt lại, đây hẳn là “tạp chất” của cơ thể trong truyền thuyết rồi.
Chỉ khi cơ thể thăng hoa thì thứ này mới hiện ra.
Với tu vi này, đạo hạnh này…
Cơ thể của tôi đã không còn là cơ thể của người bình thường nữa.
Không cần bàn tới tu vi, chỉ riêng thể lực của tôi đã vô cùng mạnh.
Khóe miệng tôi gợi lên một nụ cười mỉm, rồi đi thẳng ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra, đã phát hiện lão Phong, Từ Lâm Tĩnh và những người khác vẫn đang đứng ngoài phòng.
Mấy người họ thấy tôi đi ra, đều vui vẻ bước lên đón.
“Lão Đinh, chúc mừng, chúc mừng.”
“Tiểu Kim Đồng, thật đáng mừng nha!”
“Tiểu Kim Đồng, hiện giờ, tu vi của cậu đã vượt qua cả hai ông bà già chúng tôi rồi.”
“Chú Đinh, chú đúng là biến thái.”
“…”
Nghe lời của họ, tôi cũng mỉm cười.
“Cái đó là may mắn, may mắn thôi.”
“Ha ha ha, hôm nay cậu đã đột phá, chúng ta phải uống vài ly mới được.” Lão Phong tiếp tục nói.
Tôi gật đầu đồng ý, bản thân tôi cũng rất vui mừng.
Từ Lâm Tĩnh lúc này lại xua xua tay: “Chú Đinh, chú hôi quá, mau đi tắm rửa hộ tôi đi!”
Lúc này, tôi chợt cảm thấy rất xấu hổ.
Tạp chất bị thải ra bên ngoài cơ thể, đúng là có hơi nặng mùi thật.
“Được rồi! Mọi người đợi tôi chút nhé.”
Nói xong, tôi vội vàng đi tắm rửa.
Bởi vì đột phá nên tôi đã mất cả một buổi chiều.
Mọi người cũng đã chờ đợi tôi cả buổi chiều.
Khi tôi tắm rửa xong, cũng đã tới giờ dùng bữa tối.
Mọi người lại tụ tập lại để uống rượu và nói chuyện.
Ban ngày, lão Tần Gia ở lò hỏa táng thiêu thi thể, nên không biết chuyện tôi đã đột phá.
Khi ông ấy biết được, hôm nay tôi đã đột phá lên cảnh giới Đạo Tôn, lão Tần Gia bị dọa sợ tới mức suýt thì lên cơn đau tim.
Đạo Tôn, là cảnh giới Đạo Tôn đấy.
Đây là sức mạnh vượt quá người bình thường, trở thành một sự tồn tại siêu việt trong nhân gian giới này.
Tuy rằng tôi vẫn chưa thể dời non lấp biển, nhưng tôi có thể giết người trong phạm vi trăm mét, bật tường trèo mái, đi trên mặt nước mà y hệt như đi chơi.
Cảnh giới Đạo Tôn đã đủ tư cách để theo đuổi con đường thành Tiên rồi.
Trong Đạo môn, chỉ người đạt tới tu vi Đạo Tôn mới đủ tư cách tu tiên mà thôi.
Mà dưới bậc Đạo Tôn, chỉ có thể gọi là tu giả.
Thế nhưng, ở cái thời đại mạt pháp này….
Tiên, vẫn là một tầm cao mịt mờ, không thể với tới được.
Đêm nay, mọi người đã trò chuyện thỏa thích, ăn uống vui vẻ.
Tôi và lão Phong, Phong ca cùng Từ Lâm Tĩnh cùng chia sẻ kinh nghiệm tu hành, mấy người họ vô cùng cảm động.
Trước đây, trong số những người chúng tôi, Phong ca là người mạnh nhất.
Nhưng hiện tại, người mạnh nhất đã biến thành tôi.
Riêng tu vi của lão Tần Gia thì không cần nhắc đến, ông ấy mới chỉ tới cảnh giới Đạo Sĩ sơ kỳ, rất yếu.
Sau mấy chục năm vẫn chưa thể đột phá được dù chỉ một kỳ vị.
Chuyện này liên quan rất lớn tới thiên phú tu luyện của lão Tần Gia.
Tuy nhiên, hôm nay tôi lại chỉ ra cho ông ấy vài ý.
Cũng lặng lẽ tặng cho lão Tần Gia một sợi chân khí để mở mạch môn.
Chỉ cần lão Tần Gia làm theo những gì tôi đã nói, tu vi của ông ấy chắc chắn sẽ tăng lên một kỳ vị nhỏ, cũng chẳng có vấn đề gì.
Nếu ông ấy dốc lòng tu luyện, nói không chừng, khi còn tại thế, lão Tần Gia có thể đạt tới cảnh giới Đạo Sư.
Còn về phần ông ấy có thể tiến thêm một bước nữa hay không, với thiên phú của lão Tần Gia, tôi nghĩ là không thể.
Trừ khi ông ấy được dùng linh đan diệu dược, bảo dược ngàn năm.
Đêm nay trôi qua rất nhanh.
Dường như những loại bia rượu bình thường đã chẳng có ảnh hưởng mạnh mẽ tới tôi như trước.
Với mức tu vi hiện tại, cồn đã không thể gây tê cho tôi trong thời gian dài.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy.
Hơn nữa, tinh thần vẫn sảng khoái, không hề dính chút men say nào.
Ấy vậy mà khi lão Phong tỉnh dậy, cậu ấy vẫn có chút choáng váng.
Nhưng dựa theo kế hoạch, hôm nay là ngày chúng tôi phải rời đi.
Cho nên, khoảng chừng 10 giờ sáng, đoàn chúng tôi đã sửa soạn đồ đạc.
Chúng tôi tới tạm biệt Lão Tần Gia cùng lão La.
Lão Tần Gia có chút luyến tiếc, nhưng ông ấy biết trên vai tôi còn gánh vác trọng trách nặng nề.
Có giữ tôi lại cũng chẳng có ích gì.
Chúng tôi còn có những chuyện quan trọng phải làm.
Lão Tần Gia vỗ vai tôi, chúc chúng tôi thuận buồm xuôi gió…