Sau khi tiến vào nơi này, nếu có thể không nói thì nhất định đừng nói lời nào, hạn chế gây tiếng ồn ở mức tối đa.”
Những người đến đây đều là tinh anh của Đạo môn.
Mọi người đều biết rõ mình phải làm gì.
Vị chưởng môn trước đó vừa lên tiếng, đã dẫn theo hơn 800 tu sĩ cùng với các dã tiên của Hồ tộc lần lượt hành động.
Mọi người lục tục sử dụng thuốc tránh chướng khí, đây cũng là một loại thuốc giải độc đặc biệt.
Để sau khi chúng tôi bước vào đó, sẽ không bị nhiễm độc mà chết.
Khăn che mặt của chúng tôi cũng được ngâm qua một loại nước thuốc đặc biệt, giúp chúng tôi được bảo vệ gấp đôi.
Sau khi chúng tôi đã chuẩn bị xong, Lịch Thiên vung tay lên.
Mấy trăm quỷ tu kia đồng loạt vọt vào trong rừng Tử Vong.
Bên trong rừng Tử Vong này, cây cối mọc cao chót vót, che rợp trời, tạo nên sự tối tăm và u ám.
Bởi vì cây cối quá rậm rạp nên ánh nắng không thể lọt vào bên trong.
Bên trong tối đen như mực, cho nên những quỷ tu đi trong đó căn bản không cần dùng tới ô đen.
Bọn họ xông về phía trước.
Những quỷ tu này không những có thể mở đường cho chúng tôi, mà quan trọng hơn, bọn họ còn có thể trở thành trinh sát, tìm ra con đường phía trước giúp chúng tôi.
Suy cho cùng họ cũng là những người tới vô ảnh đi vô tung, vô thanh vô thức.
(Tới vô ảnh đi vô tung 来无影去无踪:tạm hiểu là tới không ai biết, đi không ai hay, chẳng để lại dấu vết gì.
Vô thanh vô tức 无声无息: không gây ra tiếng động gì.)
Nếu như họ đè nén khí tức của chính mình, sẽ khó bị phát hiện.
Sau khi mấy trăm quỷ tu cùng tiến vào trong rừng, lúc này, Bạch Nguyệt chân nhân mới ra lệnh cho chúng tôi lần lượt tiến vào.
Từng tiếng bước chân không ngừng vang lên, những tu sĩ của Đạo môn lần lượt tung người nhảy vào trong.
Xung quanh tôi là lão Phong, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Hồ Lục Gia, Hồ Thất Nãi cùng mấy người Lịch Thiên.
Chúng tôi đi theo đám đông và tiếp tục tiến về phía trước.
Một cuộc tấn công bất ngờ cần phải giữ bí mật.
Hơn nữa, còn phải đủ nhanh.
Suốt quãng đường đi, gần như mọi người không hề dừng lại.
Chúng tôi liên tục lên đường, mệt mỏi thì uống thuốc, dù sao cũng sẽ không chịu tụt lại phía sau.
Tuy nhiên, rừng Tử Vong vẫn rất đáng sợ như trong truyền thuyết.
Trong này, bên cạnh chướng khí, còn có vô số đầm lầy, dây leo biết động đậy, côn trùng độc và dã thú.
Trên đường đi, chúng tôi không biết đã nhìn thấy bao nhiêu là cơ quan, bao nhiêu là quái thú, nhưng chúng đều đã bị những quỷ tu giết chết.
Mỗi một con thú đều có hình dáng to như hổ, răng nanh lớn, nhưng lại chẳng có cọng lông nào.
Ngoài ra, chúng tôi còn đi ngang qua một gốc cây lớn.
Gốc cây kia như vật thể sống, nó lập tức quấy lấy một vị nữ đệ tử của phái Nga Mi.
Không đợi chúng tôi kịp phản ứng lại, vị nữ đệ tử kia đã bị gốc cây lớn ấy hút cạn linh lực biến thành bộ thây khô.
Còn có mấy vị tán tu không cẩn thận bị rơi vào trong vũng lầy.
Chúng tôi còn chưa kịp tới cứu, bọn họ đã bị mấy con côn trùng độc trong vũng lầy đó ăn đến tận xương tuỷ.
Phải biết rằng, lối đi bí mật này đã được lựa chọn rất cẩn thận, là nơi an toàn và bảo mật nhất.
Phía trước, còn có mấy quỷ tu loại dang diệt trừ nguy hiểm.
Thế mà dưới tình huống như vậy, đoàn đội của Đạo môn chúng tôi vẫn có mười mấy vị đồng đạo gặp chuyện ngoài ý muốn trong khu rừng Tử Vong này.
Không phải vì tu vi của họ yếu, cũng không phải vì họ không đủ cẩn thận.
Mà là vì khu rừng Tử Vong này thực sự quá mức nguy hiểm và đáng sợ.
Nếu bạn tiến vào nơi này một mình, thật đúng là cửu tử nhất sinh rồi.
Khó trách nơi này lại lấy hai chữ “Tử Vong” làm tên, khu rừng này thực sự rất dọa người.
Tuy nhiên, cho dù con đường này có khó đi đến đâu, nơi này có nguy hiểm như thế nào, cũng không thể ngăn cản bước tiến của chúng tôi.
Khu rừng Tử Vong này thật đúng là danh xứng với thực.
(Danh xứng với thực 名副其实: có nghĩa là danh tiếng hoặc tên tuổi phù hợp với hoàn cảnh thực tế và có ý nghĩa khen ngợi. Đây là một câu thành ngữ bắt nguồn từ lời nói của Tào Tháo trong “Dữ Vương tu thư”.)
Tuy nhiên, nó vẫn không thể khiến chúng tôi sợ hãi.
Chúng tôi vẫn điên cuồng lên đường, khoảng 15 tiếng đồng hồ sau, ánh trăng đã lên cao.
Cuối cùng, chúng tôi đã đến được nơi sâu nhất của rừng Tử Vong, chính là trung tâm của rừng Tử Vong.
Đây cũng là ngọn nguồn tội ác của Nhật Nguyệt Giáo.
Nơi này, là nơi ba núi hội tụ, là trụ sở chính của Nhật Nguyệt Giáo, núi Nhật Nguyệt.
Chúng tôi ẩn nấp bên trong khu rừng rậm rạp, đứng quan sát núi Nhật Nguyệt từ xa.
Nơi đó có hai đỉnh đá kề nhau.
Trên đỉnh một hòn đá có vầng trăng bạc cong cong như hình chiếc móc.
Trên đỉnh một hòn đá có một mặt trời tròn tròn, rực sáng chói chang.
Đó là biểu tượng của mặt trời và mặt trăng, là vật tổ của Nhật Nguyệt Giáo.
Mà trên đỉnh núi Nhật Nguyệt, nơi nào cũng thấy đình đài lầu các, nhà xây san sát.
Giờ phút này, ánh đèn dầu mờ mịt, người người tấp nập.
Nhìn thấy cảnh này, nhiều đạo hữu trở nên phấn khích hẳn lên.
Mọi người liều lĩnh lao lên đường, trải qua bao lần sinh tử, chúng tôi đã phải xông qua nguy hiểm để vượt qua rừng Tử Vong này.
Bây giờ, cuối cùng chúng tôi cũng đã có mặt ở đây.
Núi Nhật Nguyệt, trụ sở chính của tà giáo Nhật Nguyệt.
Cả một đám người đều vô cùng kích động, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
“Ha ha ha, tới rồi, cuối cùng chúng ta cũng tới nơi rồi.”
“Vô Lượng Thiên Tôn, trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi khu rừng ma quỷ kia.”
“Đây là trụ sở chính của Nhật Nguyệt Giáo ư? Đợi lát nữa bần đạo sẽ lao lên, bần đạo sẽ là người đầu tiên đạp đổ hai đỉnh đá kia.”