Và cơ hội của tôi cũng đã lớn hơn.
Tuy nhiên, xét cho cùng thì đối thủ của tôi cũng quá cường hãn.
Cho nên, trong một khoảng thời gian ngắn, tôi vẫn không có cách giành được thắng lợi.
Trận chiến vẫn tiếp tục, trong chớp mắt chúng tôi đã giao tranh được hơn nửa tiếng đồng hồ.
Tình hình trận chiến rất thảm thiết.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, tứ chi gãy vụn có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Mùi máu tươi cũng không ngừng ngập tràn khắp khoang mũi của tôi.
Phía bên phe chúng tôi cũng chịu tổn thất nghiêm trọng.
Quỷ tu của Quỷ Minh đã tử thương hơn phân nửa.
Các dã tiên của Hồ tộc cũng chịu thương vong thảm trọng.
Đến cả Hồ Tam Gia cũng đã bị thương.
Về phía Đạo môn, mấy vị trưởng lão cũng đã bị thương nặng nề, cũng có người đã bị giết.
Thất Quyền đạo trưởng - chưởng môn của phái Không Động, Âu Dương tiền bối của Lục Liễu Chang đều đang bị trọng thương.
Nhưng họ vẫn quyết tử chiến không lùi, không tiếc cả việc tiêu hao chân nguyên và tuổi thọ của mình.
Trong một trận chiến tàn khốc như vậy, không ai chịu lùi về phía sau dù chỉ là nửa bước.
Mỗi người đều đang cố gắng hết sức.
Trận chiến này không chỉ vì danh dự của những người trừ tà như chúng tôi.
Mà còn vì vạn vật sinh linh trong thiên hạ, nếu trận chiến này thành công, sẽ xoay chuyển được tình hình hiện tại của Đạo môn.
Đảo ngược sự cân bằng giữa ba tà giáo và Đạo minh.
Nhưng nếu chúng tôi bại trận, Đạo môn sẽ không còn sức lực phản kháng, ba tà giáo sẽ đến nhân gian, phong ấn sáu vực cũng sẽ bị mở ra.
Đến lúc đó, sinh linh đồ thán, vạn vật đều bị huỷ diệt.
Lúc này, đối thủ của tôi là Lăng Thiên và Thấm Tuyết đã hoá yêu đến giai đoạn thứ 3.
Cả người Lăng Thiên đã biến thành một con quái vật ong phủ đầy lông mao, Thấm Tuyết biến thành một con quái vật mặt rắn, thân người và đuôi rắn.
Lúc này, tôi cũng khó lòng tách ra khỏi trận chiến này.
Thế cục rơi vào thế giằng co.
Thế nhưng, tôi không muốn tiếp tục giằng co với bọn chúng, tôi muốn phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nếu như bị bắt tại Nhật Cung này, làm sao chúng tôi có thể đánh thẳng lên Thần Điện Nhật Nguyệt trên đỉnh núi, chúng tôi biết lấy gì đối đầu với Giáo chủ Nhật Nguyệt Giáo đây.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên gầm lên và bắt đầu khiến chân khí trong cơ thể mình lưu chuyển đến mức quá tải.
Trong phút chốc, chân đan tám màu bùng nổ.
Đạo khí tám màu cũng bộc phát ra khỏi cơ thể tôi, trong lúc nhất thời, đạo khí trở nên vô cùng nồng đậm.
Sáu loại đạo khí với sáu màu khác nhau, bao gồm: Xích hỏa (lửa đỏ), lục mộc (gỗ xanh lục), sập thổ (đất cam), thanh thuỷ (nước xanh da trời), lam lôi (sấm sét xanh lam), tử điện (điện tím).
Cộng thêm đạo khí trên người tôi vốn có màu trắng, và khí tức màu đỏ sậm của Hỏa Thiên Công nữa.
Đạo khí tám màu hội tụ, cả người tôi như chìm trong một ngọn lửa có tám màu.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Lăng Thiên cùng Thấm Tuyết đã cảm nhận được sự khủng hoảng và áp lực chưa từng thấy.
Không chỉ có thế, tôi còn kiểm soát được ý thức của mình.
Bắt đầu càn quét về phía hai người bọn chúng.
Khi đã đạt đến cảnh giới Đạo Tôn, tôi có thể điều khiển sức mạnh thần thức của mình một cách linh hoạt.
Mà xét về sức mạnh tinh thần, tôi đã luyện tập dưới sự hướng dẫn của Kỳ Lân tiền bối từ lâu rồi.
Sức mạnh thần thức của tôi đã vượt xa tầm với của hai tên kia.
Giờ phút này, tôi đã phóng đạo khí ra ngoài, bên trong thì thi triển thần thức để áp chế chúng.
Hai người bọn chúng, thân là Thánh Tử và Thánh Nữ của Nhật Nguyệt Giáo, thế nhưng chỉ kịp cảm nhận được áp lực lớn như ngọn Thái Sơn, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Tay phải tôi cầm kiếm Thái Nguyên, tay trái cầm Linh Đao.
Tôi tung người nhảy lên không trung, dẫn theo linh lực tám màu mà dồn sức chém xuống.
Trong miệng tôi còn phát ra một tiếng gầm lớn: “Chịu chết đi!”
Sức mạnh của một nhát kiếm này, có thể sánh ngang với sấm sét.
Lửa lớn, băng lạnh, đất đai và cây cối, lúc này như đỉnh Thái Sơn vỡ vụn mà rơi lả tả xuống đất.
Trong lòng Lăng Thiên cùng Thấm Tuyết không khỏi run sợ, tuy nhiên, giây phút này, bọn chúng đã không còn đường lui nữa.
Nhưng chúng cũng chỉ có thể nghiến răng mà ngăn cản tôi.
Hai người bọn chúng thi triển Yêu Năng, phóng ra khí tức màu đen, bao phủ quanh toàn thân bọn chúng.
Bọn họ đã dốc toàn bộ sức mạnh để chống lại nhát kiếm mạnh nhất của tôi.
“Oanh”
Một tiếng nổ vang kinh chấn tứ phương, toàn bộ chiến trường đều bị bị thu hút bởi sức mạnh từ thanh kiếm của tôi.
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại.
Luồng năng lượng mạnh mẽ quét qua mọi hướng, đã hạ gục một số vị đồng đạo hoặc yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo có tu vi thấp.
Trong phạm vi 5 mét xung quanh tôi, chỉ còn lại hai kẻ vẫn cầm chắc trường kiếm trong tay, cố gắng chống cự lại nhát kiếm của tôi.
Yêu Năng cuồn cuộn tràn ra, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được sức ép từ đạo khí tám màu của tôi.
Mà tôi cũng có thể thấy được sự đau khổ trên mặt bọn chúng.
Tôi giơ thanh kiếm trong tay lên.
Trong miệng lại thốt ra một tiếng quát lớn: “Phá!”
Trong phút chốc, tôi lại dốc sức trong tay ra.
Hai thanh kiếm trong tay hai kẻ kia lần lượt đứt gãy.
Một kiếm của tôi đâm xuống, chĩa thẳng về phía Lăng Thiên.
“Thánh Tử…”
“Lăng đại nhân…”
Vô số yêu đồ đứng cạnh đó đều hãi hùng khiếp vía mà hô lớn.
Giờ khắc này, Lăng Thiên cũng cảm nhận được hơi thở cái chết.
Bởi vì gã đã khó có thể né tránh.
Thế nhưng, ngay vào giây phút này…
Thấm Tuyết đứng bên cạnh lại đột nhiên đẩy Lăng Thiên ra, dùng thân thể của ả để chặn đường kiếm của tôi.
Đường kiếm này của tôi có uy lực lớn đến cỡ nào?
Cho dù Thấm Tuyết đã hoá thành thân yêu, có vảy rắn bảo vệ cơ thể, cũng không ngăn cản được.