“A!”
Sau một tiếng hét thảm thiết, máu văng ra khắp nơi.
Đường đường là Thánh Nữ của Nhật Nguyệt Giáo, thế nhưng Thấm Tuyết lại bị một nhát kiếm của tôi đâm thẳng vào ngực, chết ngay lập tức.
“Em Tuyết…”
Lăng Thiên nằm cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, hai mắt trợn lên.
Gã hét lớn, dường như muốn rỉ cả máu ra.
“Thánh Nữ…”
“Mày, mày dám giết Thánh Nữ của giáo tao…”
“…”
Trong nháy mắt, vô số tên yêu đạo của Nhật Nguyệt Giáo gào lên.
Dường như chúng đã phát điên, không ngừng vọt về phía tôi.
Bởi vì nhân số quá nhiều, trong đó còn có không ít tên cường giả có tu vi Đạo Tôn trung kỳ.
Đối mặt với đám này, tuy rằng tôi không sợ hãi, nhưng cũng không dám liều lĩnh.
Vì vậy tôi chỉ có thể rút lui, lúc này, những người bên phe tôi là Lịch Thiên, Phi Hồng chân nhân, Bạch Nguyệt chân nhân, cũng không ngừng tiến sát gần tôi.
Kết quả là, trong lúc nhất thời, tôi đã trở thành trung tâm của cả chiến trường.
Nào là bùa chú, nào là đạo pháp, nào là pháp bảo,… đều liên tục ném về vị trí của tôi.
Tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai, hai bên đánh nhau tới tối tăm mặt mày, máu tươi nhuộm đỏ cả đất trời.
Lúc này, trong lòng Lăng Thiên tràn ngập hận ý vô hạn, gã ôm thi thể của Thấm Tuyết, nhanh chóng rút lui.
Tên này chạy về phía đỉnh núi Nhật Nguyệt, nơi Thần Điện Nhật Nguyệt an toạ…
*****
Đến lúc này, trận chiến đã lên đến giai đoạn gay cấn.
Nhân mã cả hai bên đều liều chết chiến đấu vì tín ngưỡng của chính mình.
Chúng tôi không ngừng chém giết và đổ máu.
Chúng tôi:
Vì Đạo mà sinh, vì Đạo mà chết.
Vì trách nhiệm trên vai chúng tôi và vì sự an toàn của cả nhân gian giới.
Bọn chúng:
Cầu mong trường sinh, cầu mong sức mạnh.
Vì toả sáng cùng Nhật Nguyệt và vì để trường tồn cùng thế gian.
Trước những tín ngưỡng khác nhau, chỉ có thể dùng máu tươi mới chứng minh được ai đúng, ai sai.
Vì thế, trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt.
Ấy vậy mà sau khi tôi đánh bại Thánh Tử và Thánh Nữ của Nhật Nguyệt Giáo, chiến trường lại xuất hiện sự thay đổi.
Giờ tôi được rảnh tay rồi.
Sức chiến đấu của tôi rất cường hãn, hiện giờ có thể sánh ngang với các vị tiền bối trong Đạo môn.
Tu vi của tôi tuy rằng mới chỉ ở cảnh giới Đạo Tôn sơ kỳ, nhưng thần thức và đạo hạnh của tôi rất mạnh mẽ, cùng với nhiều lại thuộc tính khác nhau trên người.
Thực lực của tôi hoàn toàn có thể địch nổi với cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.
Xét về sức chiến đấu cao cấp, giờ phút này, vừa kéo lại có thêm một người như tôi.
Bởi vì, xét về phía Nhật Nguyệt Giáo, tất cả cao thủ có thể đối địch với tôi đều đang bị chưởng môn và trưởng lão các môn phái lớn kiềm chế.
Điều này có nghĩa là tôi có thể tung hoành nơi trên chiến trường, nhanh chóng hỗ trợ mọi người.
Giờ phút này, tôi để lộ vẻ mặt hung ác, kiếm Thái Nguyên trong tay tôi quét ngang mọi phương.
Linh Đao trong tay tôi cũng không ngừng đâm xuống, phàm là những tên yêu đồ dám tới gần tôi đều liên tục bị giết chết.
Đối với tôi mà nói, bọn chúng chính là những kẻ xấu xa, tàn ác tồn tại trên thế giới này.
Bọn chúng cần phải trả giá bằng cả mạng sống vì sự lựa chọn của mình.
Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, kêu rên rỉ cũng chẳng hề giảm đi.
Mà phe chúng tôi cũng đang từ từ chiếm ưu thế.
Dần dần, chúng tôi bắt đầu tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tiếp cận gần Nhật Cung.
Ở đây có rất nhiều họa tiết hình mặt trời, tất cả đều được chạm khắc trên đá cẩm thạch trắng, sơn thêm ánh vàng hoặc khảm bằng vàng thật.
Ánh vàng rực rỡ, thật là tinh xảo.
Thế nhưng ở trong mắt của chúng tôi, đó lại là ánh hào quang của cái ác.
Sau khi dùng một kiếm quét bay ba người, phía sau tôi đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của Dương Tuyết: “Đinh Phàm, cẩn thận!”
Vừa nghe được lời này, tôi vội né tránh theo bản năng.
“Vèo” một tiếng, một cây châm độc bay sượt qua sườn mặt của tôi.
Trực tiếp bắn trúng vào mặt đất phía trước mặt tôi, sau một tiếng “phanh”, cây châm đó đã ghim vào cục đá cứng rắn trên sàn nhà.
“Dám đánh lén tao!”
Trong lòng tôi không khỏi giận dữ, bỗng nhiên xoay người lại.
Chỉ thấy kẻ đánh lén tôi chính là một tên cao thủ có tu vi Đạo Tông đỉnh phong.
Nhưng giữa cảnh giới Đạo Tông và Đạo Tôn, lại có một khoảng cách nghiêng trời lệch đất.
Sự chênh lệch này thực sự rất khó để vượt qua.
Cả người tên yêu đồ kia được bao phủ bởi gai ngược, yêu nguyên của gã chính là một con nhím.
Gã thấy tôi nhìn chằm chằm về phía gã, liền không ngừng lùi lại phía sau, muốn bỏ chạy.
Nhưng tôi lại hừ lạnh một tiếng: “Mày nghĩ mày vẫn có thể trốn thoát được hay sao?”
Nói xong, tôi kéo lê trường kiếm về phía đó, chuẩn bị giết chết tên này.
Tên yêu đồ kia biết mình đã bị tôi ngắm trúng, bản thân đang cận kề cái chết.
Nên gã cũng bộc phát ra Yêu Năng mãnh liệt, gai ngược trên cả người dựng thẳng lên.
“Chịu chết đi!”
Tên nọ hét lên một tiếng, đám gai ngược trên người gã đồng loạt phóng ra, cứ như đã hoá thành một cơn mưa nặng hạt, không ngừng bay về phía tôi.
Dương Tuyết đứng một bên thấy, không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Khoảng cách gần như vậy, gai độc lại dày đặc như thế, cô ấy lo lắng tôi làm sao tránh thoát được.
“Đinh Phàm…”
Cô ấy sốt ruột hét lên một tiếng.
Ngay cả trong hoàn cảnh sinh tử như vậy, trong một trận chiến kịch liệt thế này…
Nhưng hoá ra ánh mắt của cô ấy vẫn chưa từng rời khỏi người của tôi.
Cho dù tu vi của cô ấy không cao bằng tôi.
Cho dù cô ấy biết, lo lắng của mình chỉ là dư thừa.
Cho dù cô ấy biết, tôi sẽ không bao giờ yêu cô ấy.
Nhưng trong lòng cô ấy còn có rất nhiều lý do.
Nhiều đến mức không đếm xuể, tuy nhiên, tận trong thâm tâm của cô ấy vẫn không thể nào dứt bỏ và rời xa tôi….