Về phần tôi, khi thấy đám gai nhọn kia bắn tới, đương nhiên tôi chẳng hề sợ hãi.
Linh lực tám màu bùng nổ.
Bên ngoài cơ thể tôi nhanh chóng hình thành nên một lớp cương khí.
Chỉ nghe từng tiếng “Phanh phanh phanh” lanh lảnh vang lên, như là những chiếc gai nhọn kia đâm vào kim loại.
Không có ngoại lệ, tất cả đều bị cương khí của tôi chặn lại và rơi xuống mặt đất.
Tên yêu đồ kia đã biết thành một con nhím chẳng còn gai lông.
“Ngày chết của mày tới rồi!”
Sau một tiếng gầm nhẹ, tôi giơ thanh kiếm lên và chém ra một nhát.
Trên mặt tên kia lộ ra vẻ sợ hãi, gã sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Bởi vì quá lo lắng, gã còn lảo đảo một cái rồi té ngã.
Theo bản năng, gã giơ tay lên đỡ đòn.
Lúc này, gã có thể ngăn cản được nhát kiếm mạnh mẽ của tôi sao?
Đương nhiên, gã không thể.
“Vèo!”
Máu tươi văng khắp nơi, tên yêu đồ thân nhím vừa mới đánh lén tôi, đã trực tiếp ngã xuống vũng máu.
Sau khi giết chết tên này, tôi nhìn về phía Dương Tuyết.
Phát hiện ra cô nàng này đang rất vui vẻ, còn mỉm cười với tôi.
Khi cô ấy cười rộ lên thật xinh đẹp, tuy rằng không tuyệt mỹ như Mộ Dung Ngôn, không động lòng người như Ngô Huệ Huệ, cũng không ngọt ngào như Tiểu Mạn.
Tuy nhiên, nụ cười tươi của cô ấy lại rực rỡ như ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu với cô ấy một cái.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục tiến về phía Nhật Cung, cũng giết thêm càng nhiều tên yêu đồ hơn.
Hiện tại, không phải lúc phù hợp để nói lời cảm ơn, mà nên tập trung chém giết yêu đồ mới phải.
Chúng tôi phải tiến vào trong Thần Điện Nhật Nguyệt, giết chết Giáo chủ của tà giáo Nhật Nguyệt, đó mới là việc quan trọng nhất.
Cùng lắm, khi trở về, tôi sẽ mời Dương Tuyết một bữa cơm.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, đây lại trở thành niềm tiếc nuối suốt cuộc đời của tôi…
Cán cân của trận chiến đã nghiêng về một bên.
Đông đảo đám cao thủ và yêu đồ tại Nhật Cung, hiển nhiên cũng không thể ngăn cản chúng tôi.
Một số tên cao thủ tấn công từ phía sau thấy tình hình không ổn.
Bọn chúng liền liên tục lùi lại và chạy về phía đỉnh núi, thông qua cửa sau của Nhật Cung.
Những tên tay sai còn lại chỉ có thể trở thành những khối thi thể lạnh như băng, nằm la liệt khắp ngọn núi Nhật Nguyệt này.
Nhật Nguyệt Cung đã bị chúng tôi phá tan trong nháy mắt, máu tươi nhuộm đỏ cả sảnh lớn.
Tứ chi yêu đồ vương vãi khắp nơi, chỗ nào cũng thấy.
Mà phe chúng tôi cũng chịu tổn thất rất nặng nề.
Trong cuộc tấn công này, chúng tôi cũng phải trả một cái giá cực lớn.
Mấy trăm quỷ tu tiên phong của Quỷ Minh, hiện giờ chẳng còn lại mấy người.
Dã tiên trên núi Hồ cũng tổn thất hơn phân nửa, gần phân nửa còn lại thì cũng bị thương nặng.
Chúng đệ tử tinh anh của các phái cũng đã tổn thất hơn 300 người.
Chưởng môn Thất Quyền đạo trưởng của phái Không Động đã tử chiến với đám yêu đạo, lấy thân tế Đạo.
Âu Dương tiền bối của Lục Liễu Trang cũng đang rơi vào trạng thái hôn mê, tính mạng bị đe doạ.
Các vị trưởng lão, đệ tử còn lại cũng đều bị thương…
Thế nhưng, bước chân của chúng tôi lại không thể dừng lại.
Chúng tôi còn phải tiếp tục xông lên và tấn công thẳng lên đỉnh núi.
Bởi vì đây là một cuộc tập kích bất ngờ, rất nhiều tên cường giả của Nhật Nguyệt Giáo còn chưa kịp trở về.
Nếu chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ kịp thời, đến khi đám cường giả của Nhật Nguyệt Giáo quay trở lại tiếp viện, mọi sự nỗ lực trước đó của chúng tôi sẽ trở thành công cốc.
Sự hy sinh của các vị đạo hữu sẽ trở nên vô giá trị và vô nghĩa.
Mọi người lục tục sử dụng Bổ Linh Đan, hơn nữa, lúc này, ai nấy cũng dùng mấy viên cùng một lúc.
Bước chân của chúng tôi vẫn không hề dừng lại.
Chúng tôi vẫn thẳng tiến tới Thần Điện Nhật Nguyệt trên đỉnh núi.
Dọc theo đường đi, căn bản chúng tôi không gặp phải bất cứ sự kháng cự nào.
Có vẻ như tất cả lũ yêu đạo kia đều đang chạy trốn về phía Thần Điện Nhật Nguyệt.
Về phần đám yêu dồ lâu la dưới chân núi….
Bởi vì tu vi của chúng không cao, nên cho dù có số lượng đông đảo, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, chúng cũng chẳng đáng lo ngại gì cả.
Cho nên, Hồ Tam Gia cùng với một số môn phái nhỏ, đã dẫn theo một số đạo hữu canh gác con đường chính dẫn lên núi.
Đám yêu đồ bỏ chạy lên đỉnh núi đã hội hợp với đám chờ sẵn trên đó, tạo thành thế hai mặt tấn công đối với chúng tôi.
Tiếng bước chân không ngừng vang lên, mấy trăm đệ tử chính phái không ngừng tiến đến gần Thần Điện Nhật Nguyệt.
Thần Điện Nhật Nguyệt là thần điện tối cao của núi Nhật Nguyệt, thậm chí là cả Nhật Nguyệt Giáo.
Cả tòa cung điện này phủ đầy hoạ tiết mặt trăng và mặt trời đan xen với nhau, ánh vàng kim và ánh bạc cũng xen lẫn vào nhau.
Trông chúng y hệt như mặt trời và mặt trăng thật, đồng thời đây cũng là những vật tổ được Nhật Nguyệt Giáo tôn thờ.
Nơi này, chính là nơi Giáo chủ Nhật Nguyệt Giáo cùng 12 tên yêu vệ của gã sinh sống.
Những cuộc họp hằng ngày và tế bái đều diễn ra ở đây.
Chỉ có đệ tử của Nhật Nguyệt Giáo mới có thể tới nơi này, còn bình thường, nơi này chính là cấm địa.
Thế nhưng hôm nay, tất cả đệ tử còn sống của Nhật Nguyệt Giáo đều chạy lên núi, đều chạy trốn về nơi này.
Khi đến quảng trường chính của Thần Điện Nhật Nguyệt, chúng tôi phát hiện đã có khoảng 200 người đang tụ tập ở đây.
Hầu hết những tên này đều đã bị thương, nhưng lại nghiêm túc đối mặt với chúng tôi.
Giờ phút này, bọn chúng đang đứng trước Thần Điện Nhật Nguyệt, trấn giữ thánh địa cuối cùng của Nhật Nguyệt Giáo…
*****
Vừa bước vào quảng trường lớn phía trước Thần Điện Nhật Nguyệt, trước mắt chúng tôi có hơn 200 tên yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo, nhưng lúc này bọn chúng đang lo lắng.