Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2430

Chương 2430 Chương 2430

Xét về mặt tổn thất, tổn thất của bọn yêu đồ lớn hơn chúng tôi rất nhiều.

Hơn nữa, chúng tôi đã phá hủy liên tiếp hai cung điện lớn của bọn chúng.

Đồng bạn bị giết, lòng can đảm của bọn chúng cũng chẳng còn, giờ phút này nhìn thấy chúng tôi tấn công lên Thần Điện Nhật Nguyệt, trong lòng tất cả bọn chúng không khỏi run sợ.

Tuy nhiên, bọn chúng đã chẳng còn đường lui nữa rồi.

Bởi nơi này đã là đỉnh núi Nhật Nguyệt.

Tiến lên nữa chẳng còn đường mà đi.

Muốn sống sót thì bọn chúng cũng chỉ có thể bảo vệ nơi này, quyết tử cùng chính phái chúng tôi một phen.

Đối với chúng tôi mà nói, chiến đấu với đám yêu đồ lúc này không khác gì cuộc chiến giữa những con vật bị mắc kẹt.

Đối mặt với trận chiến sinh tử cùng đám yêu đồ, chúng tôi phải luôn luôn cảnh giác.

Chó cùng rứt giậu, câu thành ngữ này vốn chẳng phải lời nói đùa đâu.

Bởi vậy, đầu tiên chúng tôi không có bất cứ hành động nào.

Minh chủ Bạch Nguyệt chân nhân cầm theo một thanh trường kiếm nhuộm máu đỏ tươi, chậm rãi bước ra khỏi đám đông.

Chân nhân nhìn lướt qua toàn trường, cuối cùng nhìn chằm chằm với đám người của đối phương:

“Bần đạo là Minh chủ của Đạo minh, Bạch Nguyệt chân nhân.

Thủ lĩnh của Nhật Nguyệt Giáo đang ở đâu?”

Tuy râu tóc của Minh chủ đã bạc trắng, nhưng khí thế của ông ấy lại khiến người khác cảm thấy rất áp bách.

Đạo khí cường đại dao động, khiến cho âm thanh của ông ấy như sét vang sấm rền, không ngừng vang vọng và chấn động khắp cả Thần Điện Nhật Nguyệt.

Nhưng ông ấy vừa mới dứt lời chưa bao lâu, đã nhìn thấy đám người đứng đối diện bỗng nhiên tách sang hai bên.

Ngay sau đó, một người đàn ông cao gầy, trên người mặc đạo bào màu tím của Nhật Nguyệt Giáo, bỗng bước ra.

Nhìn vào khuôn mặt gã ta, chắc chỉ tầm 35 – 36 tuổi mà thôi.

Nhưng trên mặt gã chẳng có chút huyết sắc nào, dưới mắt tên này có quầng thâm trầm trọng.

Hơn nữa, gã chỉ mới đi vài bước đã phát ra mấy tên ho khan “khụ khụ khụ”.

Có cảm giác như tên này chính là một con ma bệnh.

Mà ở phía sau lưng gã, còn có 12 bóng dáng của 12 người đàn ông cao lớn.

Trên người mỗi một tên ấy đều tràn ngập sát khí.

Yên Năng cường đại kích động, khiến chúng tôi không dám khinh thường.

“Tên quỷ bệnh lao kia chẳng lẽ chính là Giáo chủ của Nhật Nguyệt Giáo sao?”

“Mẹ kiếp, hoá ra là một tên ma bệnh, vậy thì không cần sợ.”

“Mẹ nó, còn tưởng rằng Giáo chủ của Nhật Nguyệt Giáo là một tên ba đầu sáu tay, nhưng nhìn dáng vẻ này, ông đây có thể dùng một bàn tay đánh chết gã!”

“Mọi người đừng thiếu cảnh giác, nếu gã có thể trở thành Giáo chủ, thực lực hiển nhiên rất mạnh mẽ.”

“Không sai, những đệ tử được Nhật Nguyệt Giáo thu nhận, có rất nhiều tên đã bị bệnh nặng, không có cách nào chữa khỏi.

Nhưng bọn chúng lại nắm giữ Yêu Năng, thông qua việc hoá yêu mà khiến bản thân thay đổi.

Từ đó khiến bản thân chúng khoẻ mạnh hơn, cũng cường đại hơn…”

“…”

Trong lúc nhất thời, những tu sĩ bên phe chúng tôi không ngừng lên tiếng.

Họ hạ thấp giọng bàn luận, suy cho cùng tên kia cũng là Giáo chủ của Nhật Nguyệt Giáo, không thể coi thường được.

Nhìn từ vẻ bề ngoài, không thể phán đánh giá được sức mạnh của gã ta được.

Mà sau khi tên ma bệnh mặt trắng kia xuất hiện, đám đệ tử của Nhật Nguyệt Giáo đứng xung quanh đó đồng loạt chắp tay, nói: “Tham kiến giáo chủ!”

Tên ma bệnh lại ho “Khụ khụ khụ” hai tiếng, cơn ho khan của gã lại càng nặng hơn.

Gã ta không nói gì, chỉ phất phất tay.

Sau đó, gã quay lại, đối mặt với chúng tôi.

Hít một hơi thật sâu, có vẻ như lúc này tên kia đã đỡ hơn một chút.

“Các người, các người thật đúng là can đảm, dám xông vào núi Nhật Nguyệt của tôi.”

Thanh âm của tên này có chút suy yếu, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy chậm chạp không có hơi.

Giống như một bệnh nhân ốm nặng đã lâu, khiến người ta có cảm giác như tên này đã sắp chết.

Không ai trong số chúng tôi nói gì, chỉ đứng nghe Bạch Nguyệt chân nhân đứng phía trước mình, đáp lại lời tên Giáo chủ nọ:

“Chúng tôi thay trời hành Đạo, nơi nào có những kẻ làm trái Thiên Đạo, chúng tôi sẽ lập tức xuất hiện ở nơi đó.

Nếu mày đã là Giáo chủ của Nhật Nguyệt Giáo, thì nên nhìn rõ tình thế bây giờ.

Lúc này nếu các người cúi đầu nhận chết, có lẽ kiếp sau các người còn tiếp tục giữ được hình người.”

“Ha ha ha, cúi đầu nhận chết ư?

Bạch nguyệt Minh chủ, ông đang nói đùa đó sao?

Khụ khụ khụ…”

Nói xong một câu này, tên kia lại bắt đầu ho khan.

“Mày cho rằng, chuyện này rất buồn cười ư?

Liên minh ba phe của chúng tao đã đánh đến tận Thần Điện Nhật Nguyệt của chúng mày rồi, hiện giờ, chúng tao chỉ cần giơ tay lên cũng khiến lũ chúng mày hóa thành tro bụi.

Chẳng lẽ, mày vẫn còn muốn giãy giụa một cách vô ích sao?”

Bạch Nguyệt chân nhân tiếp tục lên tiếng.

Gã ma bệnh mặt trắng kia lau khoé miệng, trong ánh mắt của gã lộ ra một tia lạnh lẽo:

“Đám người không biết tự lượng sức mình.

Đối mặt với sức mạnh của thánh giáo tao, lũ chúng mày cùng lắm chỉ là một đám gà vườn chó xóm mà thôi.”

Nói xong, tên ma bệnh mặt trắng kia thình lình giơ tay lên.

Trong phút chốc, một nguồn năng lượng kỳ lạ bắt đầu dao động.

Ngay sau đó, tôi phát hiện ra rằng không gian phía trên lòng bàn tay của tên ma bệnh kia dường như bị bóp méo.

Dường như có thứ gì đó đang muốn xé toạc không gian mà chui ra.

Trên lòng bàn tay của gã như thể đang có một luồng khí tức dao động mãnh liệt phóng ra.

Ngay khi khí tức kia vừa mới xuất hiện, trong lòng tôi không khỏi vang lên một tiếng “lộp bộp”.

Bởi vì, tôi đã quá quen thuộc với loại khí tức này.

Năm đó, dưới chân núi Cửu Tiêu, tôi đã bị cỗ khí tức này kiềm chế chặt chẽ.

Thậm chí, luồng khí đó kỳ lạ đến mức nó có thể nuốt chửng Hoả Thiên Khí mà tôi phóng ra.

Bình Luận (0)
Comment