Rồi sau đó, mười vị Minh Vương cùng đồng thanh lên tiếng:
“Bổn vương quyết định, đồng ý với nguyện vọng của Đinh Phàm, đưa cậu ta trở lại dương gian…”
Lời vừa nói ra, Kinh Đường Mộc của cả mười vị Diêm Vương cùng được đập xuống bàn án.
Chỉ nghe mười tiếng tiếng “cộc cộc” trầm đục vang lên.
Kinh Đường Mộc rơi xuống, cũng có nghĩa lời khẩn cầu lớn mật của tôi trước đó, thế mà lại thành công.
Trên mặt tôi lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết, toàn thân tôi đều tràn ngập sự vui sướng.
Tôi không dám chậm trễ, lập tức dập đầu.
“Đinh Phàm cảm tạ các vị đại vương ban ân điển.
Đinh Phàm trở về, nhất định sẽ trừng phạt đám yêu tà, tiêu diệt hoa sen đen.
Thề sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nhân gian, bảo vệ tam giới.”
Lời nói của tôi rất mạnh mẽ, trong lòng kích động muốn chết.
Tất cả những điều này, giống như được ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Vừa mới bắt đầu, họ còn muốn đánh tôi hồn phi phách tán, sau đó kiểm tra công đức và tội lỗi, lại còn bàn đến chuyện dương thọ của tôi.
Hiện tại, lại thẳng thắn đồng ý cho tôi hoàn dương, còn có thể mang theo những vị đồng đạo đã chết quay về thế gian.
Đây là một bất ngờ hoàn toàn, một bất ngờ rất lớn.
Nhưng tôi cũng nghĩ rằng, Thập Điện Diêm La hành động như vậy rất sáng suốt.
Nếu lúc này họ không màng tới đại cục, không phá vỡ các pháp tắc vốn có…
Như vậy, yêu ma từ sáu vực sẽ giáng thế, chỉ khiến càng nhiều người phải chết hơn, xuất hiện những nguy cơ lớn hơn.
Rồi cả ba cõi đều sẽ bị ảnh hưởng.
Tôi mở lời cảm tạ, liên tục dập đầu ba cái.
Tuy nhiên, hầu hết các vị văn thần võ tướng tại Địa phủ đều không hiểu được quyết định này.
Vì sao, họ lại đột nhiên đáp ứng với điều kiện vô lý như vậy của tôi?
Sau khi tôi dập đầu cảm tạ, Diêm La Vương, vị Minh Vương thứ năm, bảo tôi đứng dậy.
Sau đó vị Minh Vương thứ ba, Tống Đế Vương, đã nói với Thôi Phán, một trong bốn vị Phán Quan nói:
“Thôi Phán Quan, nhìn thử xem.
Trong những năm gần đây, có bao nhiêu đạo sĩ trên dương gian đã ngã xuống, nhưng vẫn cố ở lại Địa phủ mà không chịu đi đầu thai?
Trong đó, lại có bao nhiêu người để lại công đức?”
Giọng nói của Tống Đế Vương khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng uy nghiêm như trước.
Thôi Phán gật gật đầu, ngay sau đó bắt đầu mở Sổ Sinh Tử ra.
Chỉ chốc lát sau, Thôi Phán liền chắp tay, đáp lại:
“Hồi bẩm Đại vương, tổng cộng đã có 53.121 đạo sĩ trên dương gian đã chết.
Trong đó, có 51.100 là thanh niên, còn 2021 người còn lại là đạo sĩ đã có danh tiếng.
Trong số ấy, có 321 người ở lại làm quan cho Địa phủ ta.
Mặt khác, có 350 người đã vãng sinh đầu thai.
(Vãng sinh 往生 hay còn gọi là Vãng sanh, được sử dụng để chỉ tính mạng của chúng sanh sau khi rời bỏ cuộc sống trần thế để đến với một thế giới khác. Ở đây ý chỉ những người kia đã kết thúc kiếp sống ở Địa phủ, bắt đầu một vòng luân hồi mới.)
Hiện giờ, chỉ có 1.350 đạo sĩ là còn ở trong thành Phong Đô.
Thế như họ đều chịu ảnh hưởng của Thiên Đạo, sau khi chết quá một năm thì không thể hồi hồn (sống lại) được nữa.
Cho nên, sau khi tính toán, chỉ có 610 người có thể hồi hồn được thôi.
Nhưng thân thể của họ đã bị hủy diệt, không có cách nào hoàn dương.”
Nghe được lời này, tôi không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh.
Thế mà đã có hơn 50.000 đạo sĩ phải bỏ mạng trong những năm gần đây.
Điều đáng giận hơn là, trong hơn 53.000 người ấy, có tới 51.000 người là đang trong độ tuổi xuân thì.
Kết quả, chỉ có hơn một ngàn người là người vệ Đạo (bảo vệ Đạo) chân chính mà thôi.
Tôi không nói gì cả, chỉ nhìn về phía các vị Diêm Vương.
Có thể đưa về người nào thì hay người đấy. Tôi nghĩ, hẳn là những vị đạo giả vệ Đạo chân chính ấy, cũng nguyện lòng trở lại dương gian cùng tôi.
Tiếp theo đó, liền nghe thấy Ngỗ Quan Vương, vị Minh Vương thứ tư, của Minh giới, nói:
“Một khi đã như vậy, lập tức hạ chiếu của tôi.
Hỏi xem nhưng người kia có bằng lòng nguyện ý, trở lại dương gian để bảo vệ Chính Đạo…
Từ đó bảo vệ cả Tam giới.
Nếu nguyện ý, có thể lập tức tới Quảng trường lớn Phong Đô, sẵn sàng đợi lệnh.”
Ngỗ Quan Vương vừa dứt lời, văn thần võ tướng ở bên dưới lại bắt đầu xao động.
“Đại vương, tuyệt đối không thể nào, mấy trăm người cùng hoàn hồn, đó là trái với Thiên Đạo!”
“Đại vương, chuyện này không thể được.”
“Đại vương, xin hãy nhanh chóng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.”
“…”
Nghe thấy mấy lời nói này, tôi thật muốn mắng to một câu: Cút con mẹ các người đi.
Đám quan viên tại Địa phủ này đều là đồ óc heo à?
Chẳng lẽ họ bằng lòng nhìn Tam giới gặp nạn, cũng không muốn thả mấy trăm người trừ tà, để họ hoàn dương, một lòng bảo vệ Đạo à?
Nói nữa, đám quan viên này nếu không có thần cách, thì cũng có thần lực trong người.
Vì thế không rời khỏi Minh giới được.
Hoặc cũng là bởi vì đã chết quá lâu, có muốn lên dương gian cũng chẳng được.
Hiện giờ, nhân gian chỉ có thể dựa vào mấy người trừ tà như chúng tôi, hiến thân mình để vệ Đạo…
*****
Nhưng, Thập Điện Diêm Vương căn bản không để ý tới những người này.
Lại lần nữa giơ tay lên ngăn lời họ lại.
Mà chiếu lệnh của Diêm Vương đã được hạ xuống nhanh chóng.
Trong lúc nhất thời, trong Điện Diêm La, đột nhiên có mấy chục con ngựa quỷ chạy ra.
Mà trên người một con ngựa quỷ, đều có một vị quỷ sai đưa tin đang cưỡi.
Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chính là gửi những thông tin vừa rồi đi.
Thông báo tới những vị đạo sĩ chính phái mới chết trong vòng một năm nay, để họ biết rằng mình còn có cơ hội hồi hồn.
Có thêm một cơ hội để chiến đấu với đám tà giáo Mắt Quỷ thêm một lần nữa.