Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2519

Chương 2519 Chương 2519

Tôi âm thầm tính toán trong lòng một chút, nếu đã bị cấm chế của Thiên Đạo…

Chỉ có những vị đồng đạo trong Đạo môn mới chết trong vòng một năm nay, mới có thể hồi hồn được mà thôi.

Như vậy, tính toán thời gian…

Trận đại chiến gần đất nhất, hẳn chính là trận chiến tại núi Nhật Nguyệt từ tám, chín tháng trước rồi.

Trận chiến ấy, Đạo môn chúng tôi đã xuất động 800 đạo sĩ tinh nhuệ, các phái đã điều động những đệ tử tinh anh nhất để tham gia vào hành động lần đó.

Nhưng cuối cùng, người tính lại chẳng bằng trời tính.

Giáo chủ Nhật Nguyệt Giáo, Tần Nhiên, có long nguyên, cuối cùng còn hóa thành giao long.

Hơn 800 đạo sĩ tinh nhuệ, đã có hơn 500 người ngã xuống.

Cuối cùng, Quỷ Minh tử thương vô số, Hồ tộc thì chỉ còn 10 dã tiên có thể trở về.

Minh chủ của Đạo môn, Bạch Nguyệt chân nhân, đã phải sử dụng tới bùa Giải Phù, lấy thân tuẫn đạo.

Dương Tuyết thì đến nay vẫn chưa tỉnh.

Nếu các vị đồng đạo đã chết trong vòng một năm qua có thể hồi hồn, trở về dương gian đánh một trận…

Như vậy, chẳng phải là các vị đạo hữu đã chết trong trận chiến Nhật Nguyệt kia, chẳng phải là đều có thể trở về sao?

Phải biết rằng, những vị đạo hữu kia đều là tinh anh trong Đạo môn.

Nếu họ có thể trở về, sức mạnh của Đạo môn sẽ tăng vọt.

Trong lòng tôi nảy sinh một chút kích động.

Thế nhưng, toàn bộ văn thần võ tướng trong Điện Diêm Vương, đều sôi nổi bàn luận.

Rõ rành là họ rất có ý kiến với quyết định của Diêm Vương.

Sau khi mười vị Diêm Vương liên tục ban bố mệnh lệnh, lại rất kiên quyết.

Biện Thành Vương đột nhiên quay sang nói với tôi:

“Đinh Phàm, trước đó tôi có nghe nói qua, cậu vì trúng phải Huyết độc chú nên mới chết, phải đồng quy vu tận với Giáo chủ Hắc Liên Giáo, có phải không?”

Nghe Biện Thành Vương dò hỏi, tôi vội vàng gật đầu.

“Đúng vậy, Hắc Liên giáo chủ đã dùng chính tính mạng của mình để hoá thành Huyết độc, xâm nhiễm cơ thể của tôi.

Cho nên, tôi mới phải xuống dưới này.”

Biện Thành Vương khẽ gật đầu, sau đó đưa tay ra.

Một ngọn cỏ trong suốt như pha lê xuất hiện trong tay ngài ấy.

Nó trông giống như một loại cỏ nhỏ, lại giống như ngọc lục bảo.

Trông vô cùng xinh đẹp, còn tản ra ánh sáng nhè nhẹ.

Hơn nữa, nó có màu xanh lục.

Tại đây Minh giới nói chung, hay Địa phủ nói riêng, dường như có vẻ ngọn cỏ kia không hợp lắm.

Bởi vì tại Âm phủ này, tôi chưa từng nhìn thấy một loài thực vật nào có màu xanh lục cả.

Ngay sau đó, lại nghe thấy Biện Thành Vương mở miệng:

“Loài cỏ Minh Nguyệt Uổng Tử Thảo này, sinh trưởng trong thành Uổng Tử của ta.

Hội tụ đủ chi khí từ những người chết oan mà sinh ra hai nhánh, cậu mang theo ngọn cỏ này trở về dương gian cùng mình.

Chờ sau khi hoàn dương, thì dùng loại cỏ này.

Nó chắc chắn sẽ làm cho cơ thể của cậu sống lại.”

Thứ Diêm Vương ban cho, nhất định là thứ tốt.

Nhưng mà thứ cỏ này, thu thập chi khí từ những người chết oan mà lớn lên, không phải là thứ cực âm cực hàn sao?

Trong lòng tôi có nghi vấn, bèn mở miệng hỏi:

“Biện Thành Đại Vương, ngọn cỏ này tích tụ chi khí của những người chết oan mà lớn, chẳng phải là thứ cực âm cực sát ư, liệu có tổn lại gì đến cơ thể của tôi hay không?”

Bởi vì trong nhận thức của tôi, loại cỏ mà tích tụ chi khí của những người chết oan, hẳn là tà vật.

Thứ này, người sống có dùng được hay không thế?

Cho dù là dùng được, giải được Huyết độc trong thân xác tôi, liệu có để lại tác dụng phụ gì không?

Biện Thành Vương cười:

“Tận cùng của cái sống là cái chết, tận cùng của cái chết đó là sự sống.

Ngọn cỏ này không những có thể giải được vạn loại độc trên thế gian, cũng có thể giúp người ta tụ hợp đủ ba hồn bảy phách, thắp sáng lửa hồn.”

Lời vừa nói ra, cả người tôi đột nhiên run rẩy một chút.

“Cái gì? Thắp lửa, thắp sáng lửa hồn ư? Còn tụ hợp được ba hồn bảy phách sao?”

Nếu có thể thắp sáng lửa hồn, phải chăng có thể giúp Mộ Dung Ngôn có được cuộc sống mới sao?

Nếu có thể tụ hợp ba hồn bảy phách, không phải là điều trước mắt Dương Tuyết đang rất cần ư?

Biện Thành Vương gật đầu:

“Không sai, loài cỏ này, một ngàn năm mới có thể mọc được một cây.

Toàn bộ địa phủ này, cũng chỉ có một gốc mà thôi.

Cậu cầm đi đi!”

Nói xong, ngài ấy giao lại cỏ Uổng Tử cho tôi.

Tận cùng của sự sống là cái chết, tận cùng của cái chết đó là sự sống.

Loại cỏ này ngàn năm mới có thể mọc được một cây, nhất định là thần vật.

Tôi vui mừng, ngó qua nhìn lại ngọn cỏ này.

Mấy vị quan sai của Địa phủ đứng hầu chung quanh, nhìn tôi mà tái cả mặt.

Thứ này không chỉ có thể cứu người, mà còn có thể tăng cường hồn lực, gia tăng đạo hạnh.

Nói nó là loại thuốc báu số một của Địa phủ, cũng không quá.

Nhưng hôm nay, vật báu này cứ như vậy mà rơi vào trong tay tôi.

Sau khi nhìn đi nhìn lại vài lần, tôi vội vàng bái tạ.

“Cảm tạ Biện Thành Vương, cảm tạ các vị Đại vương.”

Tần Quảng Vương, Biện Thành Vương gật đầu.

Sau đó, liền nghe thấy Biện Thành Vương nói tiếp với tôi:

“Đi đi, hoàn thành nhiệm vụ của cậu đi.

Nếu không, nhiệm vụ của cậu mãi mãi chẳng thể hoàn thành được đâu.”

“Vâng, thưa các vị Đại vương, Phán Quan, các vị đại nhân, Đinh Phàm xin cáo lui…”

Nói xong, tôi ôm quyền, sau đó lùi lại vài bước.

Cuối cùng tôi quay người lại, rồi rời khỏi Điện Diêm La.

Chờ sau khi tôi ra khỏi Điện Diêm La, trước cửa đã có quỷ sai đứng chờ tôi.

Đối phương dẫn tôi đi thẳng tới Quảng Trường Phong Đô, để hội hợp với những vị đạo sĩ trong Đạo môn, sau đó cùng họ hoàn dương.

Nhưng tôi chỉ vừa mới rời khỏi Điện Diêm La, trong đại điện lập tức bùng nổ.

“Mười vị Đại vương, vì sao các vị lại làm như thế?”

“Đại vương, thế này không ổn đâu?”

“Đại vương, có Uổng Tử ba ngàn năm mới có nổi một ngọn, vì sao ngài lại lừa gạt cậu ta?”

Bình Luận (0)
Comment