“Đại vương, cậu ta chỉ trúng phải Huyết độc tầm thường thôi, cần gì phải đưa cỏ Uổng Tử chứ. Tuỳ tiện lấy ra một viên âm đan không được sao?”
“…”
Rất nhiều người không hiểu nổi, cũng không biết tại sao các vị Đại vương lại làm như thế.
Nhưng vào lúc này, mười vị Diêm Vương lại hít một hơi thật sâu.
Mười vị Diêm Vương hiểu rõ bọn họ đang làm gì.
Ngoại trừ bọn họ, còn có cả bốn vị Phán Quan.
Những người còn lại không hiểu nổi, mấy ông lớn này đang suy nghĩ gì trong đầu nữa.
Xong, phải qua một hồi lâu, mới lại nghe được Tần Quảng Vương bình tĩnh nói một câu:
“Cậu ta là con trai của Kiếp Vận, các vị hãy dốc hết sức để giúp cậu ta đi!”
Lời vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều vang lên một tiếng “Lộp bộp”, có cảm giác không thể giải thích được.
Mà bốn vị Phán Quan đứng ở phía dưới, đều đã cảm nhận được sự sắp xếp gì đó của vận mệnh.
Thôi Phán chỉ nhẹ nhàng điểm chiếc bút sắt.
Từ từ viết một chữ màu đỏ ở phía sau tên của tôi.
“Sống”.
Ngay sau khi chữ này vừa được vết lên, trên trang giấy của Sổ Sinh Tử lại chậm rãi hiện lên một đoạn văn.
Nhưng Thôi Phán lại chỉ chú ý tới một câu cuối cùng:
“Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt, dạ u phương đắc tự tại tâm.”
Thôi Phán nhìn thấy dòng chữ này, đồng tử hơi giãn ra một chút.
Rồi chỉ một lúc sau, ông ấy đã lấy lại bình tĩnh.
Ông ấy đóng Sổ Sinh Tử lại, khép hờ hai mắt.
Dường như tất thảy những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
Nhưng bên trong đại điện lại xuất hiện thêm vô vàn vấn đề…
Sau khi tôi rời đi, không hề hay biết những chuyện đã xảy ra trong Điện Diêm La.
Diêm Vương cho phép tôi hoàn dương, tôi vô cùng cảm kích bọn họ.
Vị quỷ sai dẫn tôi đi về quảng trường có một cái đầu gà.
Hắn dẫn tôi đi thẳng đến Quảng trường lớn Phong Đô.
Chính là tôi vừa mới ra khỏi cổng lớn, tôi liền gặp được một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Là sư phụ.
Trong nháy mắt, sắc mặt tôi thay đổi.
Cơ thể tôi cũng vô thức run rẩy một chút.
Mà sư phụ đứng đối diện với tôi, cũng lộ ra vẻ kích động: “Tiểu, Tiểu Phàm?”
Nói rồi, sư phụ chạy tới phía tôi.
Thấy sư phụ, trong lòng tôi vui buồn đan xen, giờ phút này, dường như mọi cảm xúc đều lẫn lộn.
Tôi lập tức quỳ xuống: “Sư phụ…”
“Được, mau đứng lên, mau đứng lên.
Mau nói cho sư phụ biết, chuyện gì đã xảy ra thế?
Chẳng lẽ, con cũng chết vì Đạo rồi sao?”
Những năm gần đây, Đạo môn tử thương nghiêm trọng.
Các vị đạo sĩ mới cứ lần lượt “nối đuôi nhau” xuống dưới này.
Sư phụ tôi cũng rất quan tâm về điều này.
Ông ấy cũng sợ hãi, sợ tôi sẽ xuống đây sớm.
Thế mà lại ông ấy chẳng ngờ được, hôm nay vẫn phải gặp đồ đệ của mình…
*****
Sau khi tới Địa phủ, tôi lại được gặp sư phụ lần nữa.
Giờ phút này, tôi rất kích động, cũng vô cùng vui vẻ.
Sư phủ nhìn thấy bên cạnh tôi còn có một vị quỷ sai đi cùng…
Ông ấy cho rằng tôi cũng giống như các vị đồng đạo còn lại, đã chết rồi.
Trên mặt cũng có chút ưu thương.
Thế giới sau khi chết, mặc dù vẫn còn một hệ thống xã hội, được thừa hưởng nhiều thứ ở trên dương gian.
Nhưng suy cho cùng, giữa người sống và người chết vẫn có sự khác biệt.
Tôi thấy sư phụ đau buồn như thế, tôi lại bật cười, nói: “Sư phụ, người yên tâm đi, con còn có thể hoàn dương.”
“Còn, hoàn dương ư? Con còn có thể hoàn dương ư?” Sư phụ kinh ngạc hỏi lại.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy sư phụ, để con kể cho người nghe từ đầu tới cuối về chuyện này…”
Sau đó, tôi liền đem hết mọi chuyện, từ khi chết tới lúc xuống Địa phủ, đến chuyện gặp được Thập Điện Diêm La,… cho sư phụ nghe.
Sư phụ nghe xong, cũng vừa thấy sốc vừa thấy hoảng.
Nhưng lại càng cảm thấy tò mò nhiều hơn.
Sư phụ không hiểu vì sao, Thập Điện Diêm La lại xuất hiện cùng một lúc, không hiểu vì sao, tứ đại Phán Quan lại thẩm vấn tôi cùng một lượt.
Không hiểu vì sao tất cả quan lớn của Địa phủ, đều có mặt trong đại điện của Điện Diêm La.
Thành thật mà nói, không chỉ có mình sư phụ không hiểu.
Đến cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu gì.
Như mà cẩn thận ngẫm lại, có lẽ là bởi vì thân phận “Con trai của kiếp vận” kia đi?
Còn có phải thật hay không, tôi cũng chẳng rõ.
Tuy nhiên, đúng là Thập Điện Diêm La đã tha cho tôi.
Lại tăng thêm dương thọ cho tôi, còn cụ thể là bao nhiêu năm thì tôi không biết.
Nhưng ít ra, sắp tới, tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì đe dọa đến tính mạng.
Sau khi sư phụ nghe tôi kể xong một lượt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Đồng thời, ông ấy cũng rất khiếp sợ. Bởi tôi chẳng những có thể hoàn dương, mà còn có thể dẫn theo một vài vị đồng đạo trở về.
“Tiểu Phàm à! Con đã gặp được vận may lớn, cũng có được cơ duyên lớn.
Đại vương đã tha cho tội đột nhập Địa phủ của con, sau khi trở về dương giới, con nhất định phải giữ vững sơ tâm.
Trảm yêu trừ ma, tiêu diệt yêu nhân.
Kiếp này, con sẽ đạt được rất nhiều thành tựu, còn cao hơn cả sư phụ.
Sư phụ, thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho con…”
Sư phụ không khỏi cảm thán.
Tôi gật đầu:
“Sư phụ, nếu không người cùng con đi tới Quảng trường lớn Phong Đô đi, được không?
Đúng rồi, Độc đạo trưởng đâu?”
Sư phụ gật gật đầu:
“Được. Lão Độc cũng sắp tới bên Quảng Trường Phong Đô để chấp pháp, chúng ta qua đó chắc là sẽ gặp được ông ấy thôi.”
Sư phụ vừa dứt lời, tôi liền ra hiệu cho gã quỷ sai đầu gà, gã có thể rời đi rồi.
Gã quỷ sai đầu gà kia cũng không nói gì nhiều, sau đó tôi cùng sư phụ bắt đầu đi về hướng Quảng Trường Phong Đô.
Bởi vì nơi này cách Quảng Trường Phong Đô một đoạn khá xa.
Cho nên, chúng tôi đã mượn ba con ngựa quỷ ở Điện Diêm La.
Sau đó, hai thầy trò tôi cưỡi ngựa về hướng Quảng Trường Phong Đô.