Tại Quảng Trường Phong Đô, đã có hơn 500 vị đạo hữu đang tụ tập tại đó.
Nghe nói, còn có mấy chục người nữa, nhưng bởi vì không ở trong thành Phong Đô, nên sẽ mất chút thời gian để thông báo.
Khi các vị đồng đạo ngày xưa, cùng những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất và các vị tiền bối cao hiền nhìn thấy tôi, tất cả đều trở nên hưng phấn.
Mọi người đứng sát lại gần tôi:
“Đinh đạo hữu, đã lâu không gặp!”
“Anh Đinh, lâu không gặp!”
“Đinh Phàm, chúng ta thật sự sẽ được hồi hồn về nhân gian sao?”
“Đinh tiểu hữu, vì sao cả cậu cũng xuống Địa phủ rồi?”
“…”
******
Quảng trường lớn Phong Đô vẫn chẳng có mấy khác biệt so với lần trước tôi xuống đây.
Nó vẫn rất rộng lớn, phía trước chính là Viện Bảo Tàng Phong Đô, nơi đó trưng bày vô số bảo bối và lịch sử của Âm phủ.
Phía sau Viện Bảo Tàng chính là hồ Trọng Tuyền.
Hôm nay, khi tới nơi này một lần nữa, nhưng không phải lén lút nữa, mà được tới một cách quang minh chính đại.
Mọi người đều nhiệt tình chào hỏi tôi, hỏi xem tại sao tôi lại xuống dưới này, vì sao tôi có thể dẫn mọi người hồi hồn.
Tôi cười cười, sau đó liền ôm quyền, khom lưng.
Rồi tôi thẳng thắn nói với những người có mặt ở đây:
“Các vị đạo hữu, tiền bối.
Tôi cũng giống như mọi người, mấy ngày trước đã chiến đấu với đám yêu đạo, hy sinh vì Đạo.”
“Đinh đạo hữu, đó là yêu đạo của tà giáo nào thế?”
“Không sai, trong trận chiến tại núi Nhật Nguyệt, Đinh đạo hữu đã thể hiện rất mạnh mẽ.
Có thể đối đầu với cả Giáo chủ Nhật Nguyệt Giáo, đã đạt tới tu vi Đạo Thánh.
Thế mà lại có người khiến anh phải lấy thân tuẫn Đạo, chẳng lẽ đã gặp phải Giáo chủ Tà giáo Mắt Quỷ sao?
“Đúng vậy! Đinh đạo hữu có đạo khí tám màu trong người, đó là sức mạnh đến bậc nào.
Thế mà, thế mà cũng đều hy sinh vì Đạo…”
“…”
Ngoại trừ sự kinh ngạc, thì mấy lời vừa rồi cũng có ý “Vuốt mông ngựa” khá lộ liễu.
Thế nhưng chẳng hiểu sao, khi mấy lời này lọt vào tai tôi, lại cảm thấy chết như thế cũng sảng khoái lắm, có chết cũng chẳng còn gì luyến tiếc nhỉ?
Tuy nhiên, sư phụ tôi đứng bên cạnh nghe được những lời này, trong lòng khẽ run lên.
Sư phụ mở to hai mắt, lưỡi líu lại:
“Cái, cái gì? Cấp, cấp Thánh ư?”
“Ông chết từ lúc nào thế, thực lực của Đinh đạo hữu mà ông cũng không biết à?”
Một vị đạo hữu hỏi vặn lại sư phụ tôi.
Sư phụ lộ vẻ mặt xấu hổ: “Tôi, tôi đã chết từ lâu lắm rồi.”
“À, vậy thì khó trách.
Tu vi của Đinh đạo hữu đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn, hơn nữa, khi thi triển bí thuật, có thể đạt tới cấp Thánh, sức mạnh rất khủng bố.
Anh ấy là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Đạo môn chúng ta.”
Lời vừa nói ra, đã khiến sư phụ tôi trợn tròn cả mắt.
Ông ấy đã hoàn toàn choáng váng, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Nghĩ lại, sư phụ tôi đã tung hoành giang hồ bao nhiêu năm.
Tuy nhiên, vì thiên tư có hạn, cho đến chết, ông ấy vẫn chưa thể đạt được tới cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong.
Đối với các bậc cảnh giới Đạo Quân, Đạo Vương, Đạo Tông, gì gì đó, ông ấy cũng chỉ biết nhìn lên và ước ao mà thôi.
Đối với cảnh giới bậc Đạo Tôn, Đạo Thánh,… lại càng chẳng dám tưởng tượng tới.
Nhưng hiện tại, ông ấy lại bỗng nhiên nghe người ta nói, đồ đệ mình đã nuôi dạy từ bé đến lớn, thế mà lại chạm được tới cảnh giới Đạo Thánh rồi.
Đây là chuyện kinh ngạc tới cỡ nào?
Tôi cũng nhận ra sư phụ đang đứng ở một bên, biểu cảm kinh ngạc, trong dáng vẻ như không dám tin.
Tôi khẽ gật đầu:
“Đúng vậy đấy sư phụ, trước khi chết, tu vi của con đã đạt tới Đạo Tôn trung kỳ.
Tu luyện được sáu loại đạo khí có thuộc tính khác nhau, và công pháp Hỏa Thiên Công cuồng bạo.
Trong cơ thể con cũng ngưng kết được chân đan tám màu, có thể đạt được tới tu vi cảnh giới Đạo Thánh.”
Tôi bình tĩnh giải thích.
Những người còn lại nghe tôi nói như thế, đều lần lượt quay lại, nhìn về phía quỷ sai đứng bên cạnh tôi.
Ai nấy đều kinh ngạc đánh giá sư phụ của tôi.
Trong cả Đạo môn, không ai biết được lai lịch của tôi.
Cũng không ai biết được, sư phụ của tôi là ai.
Cùng lắm thì họ chỉ biết tôi là người của Hồ tộc, có quan hệ rất tốt với Hồ tộc.
Và cũng có chút chuyện tình cảm mập mờ với Minh chủ của Quỷ Minh.
Nhưng không ai biết được, sư phụ đã dạy dỗ tôi là ai.
Hiện giờ, bất chợt nghe tôi gọi một quỷ sai là sư phụ, mọi người đều nhìn về phía ông ấy.
Ai nấy đều dành cho sư phụ tôi ánh mắt kính trọng.
Sau giây phút kinh ngạc, sư phụ lại lộ rõ vẻ kích động và phấn chấn:
“Tốt lắm, con ngoan.
Con quả nhiên là một viên ngọc tốt, lần này được trở về nhân gian, nhất định phải làm tốt mọi việc, nhất định phải giữ chặt sơ tâm.”
Khi sự kinh ngạc qua đi, sư phụ lại vui mừng thay cho tôi.
Tôi gật đầu.
Sau đó, tôi lại quay ra nói với mọi người:
“Các vị, mấy ngày trước đây, tôi đã cùng đồng quy vu tận với Giáo chủ Hắc Liên Giáo.
Vì thế mới tới nơi này.
Hôm nay, tôi khẩn cầu Thập Điện Diêm La.
Bọn họ đã đồng ý với tôi, chỉ cần là những người mới chết trong vòng một năm nay.
Lại sẵn lòng quay trở về cùng với tôi, đều có được một cơ hội hồi hồn.
Tuy nhiên, sau khi hồi hồn, các vị vẫn cần phải hoàn thành nốt sứ mệnh còn dang dở ở trần gian.
Diệt trừ tà giáo Mắt Quỷ, khôi phục hòa bình cho nhân giới.
Đương nhiên, đây là một chuyến đi vô cùng nguy hiểm.
Nếu mọi người lại chết lần nữa, hồn phách nhất định sẽ tan biến, vĩnh viễn không thể tái sinh, chẳng được luân hồi nữa.
Mọi người cũng có thể từ chối.”
Thời gian eo hẹp, nên tôi cũng chẳng muốn vòng vo.
Hơn 500 người có mặt ở đây, sau khi nghe tôi xong, tất cả đều rất nhiệt tình và hào hứng.
Đặc biệt là mấy vị tiền bối dám sử dụng tới Giải Phù như Bạch Nguyệt chân nhân.