Cái chết đối với ông ấy mà nói, đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì chữ “Đạo” đã khắc sâu vào trong xương cốt của ông ấy.
Chỉ cần có thể trảm yêu trừ ma, cho dù có bị hồn phi phách tán, ông ấy cũng chẳng màng.
“Nếu bần đạo có thể quay trở về, nhất định sẽ chiến đấu hết mình với đám tà giáo kia.
Bần đạo Bạch Nguyệt, nguyện lòng đi theo Đinh tiểu hữu trở về dương gian.”
“Thất Quyền tôi cũng sẵn sàng quay trở về.” Cựu chưởng môn của phái Không Động, Thất Quyền đạo trưởng cũng mở miệng.
“Ngũ Hoa tôi cũng nguyện ý.” Ngũ Hoa, trưởng lão phái Nga Mi cũng lên tiếng.
“Bạch Ngưu tôi cũng sẵn lòng.” Bạch Ngưu đạo trưởng của phái Mao Sơn cũng nói xen vào.
Bốn vị này, đều là những vị tiền bối có thân phận tối cao trong Đạo môn, nhưng đều đã tử chiến trong trận núi Nhật Nguyệt.
Sau khi bọn họ lên tiếng, các vị đạo hữu còn lại cũng đều cất lời.
“Đinh đạo hữu, tôi cũng nguyện ý.”
“Đinh đạo hữu, chỉ cần nói cho tôi biết khi nào thì khởi hành thôi!”
“Đinh đạo hữu, có thể trở về chém giết thêm một trận, có hồn phi phách tán cũng đáng giá.”
“Vì Đạo mà sống, vì Đạo mà chết. Dù hồn phách tan thành tro bụi, cũng đã là gì?”
“Kiếp trước, tôi không thể đánh với đám Mắt Quỷ một trận, đó là điều luyến tiếc của tôi.
Sau khi chết, nếu có thể được đánh một trận với tà giáo Mắt Quỷ, hồn phi phách tán thì đã sao?”
“…”
Các vị đệ tử trẻ tuổi sôi nổi lên tiếng.
Những người này, đều là những vị đạo sĩ trẻ tuổi đã chết trong số 800 đệ tử tinh anh.
Tấm lòng quyết tâm vệ Đạo của họ, đã không còn gì phải nghi ngờ gì nữa.
Có thể lấy sinh mạng, máu tươi để nhuộm cả núi Nhật Nguyệt.
Bọn họ, đều là những người vệ Đạo chân chính.
Họ chính là nền tảng của nhân giới.
Giờ phút này, sau khi nghe tôi nói xong, tất cả những người ở đây chẳng hề có ai phản đối, mọi người đều sẵn sàng đi cùng tôi.
Tôi cũng rất vui mừng.
Đối mặt với tà giáo Mắt Quỷ, Đạo môn thực sự đã phải chịu áp lực quá lớn.
Nếu có thể dẫn những vị tinh anh này trở về nhân gia, thì thật tốt quá.
Tuy rằng bọn họ đều hoá thành quỷ, nhưng tu vi của họ không bị giảm đi quá nhiều.
Tiếp theo, tôi xác định nhân số.
Đồng thời, cũng cố chờ thêm những người còn chưa tới.
Mà ở bên Điện Diêm La, các giấy tờ thông quan cũng lần lượt được gửi đi.
Giao cho quỷ sứ đầu gà bên cạnh chúng tôi, chính quỷ sai đầu gà này sẽ là người dẫn chúng tôi hoàn dương.
Trong lúc ấy, tôi cũng gặp được Độc đạo trưởng.
Độc đạo trưởng thấy tôi thì vô cùng vui vẻ.
Ông ấy vỗ bả vai của tôi, nói với tôi rằng, tất cả những gì tôi làm ông ấy đều được biết qua lời kể của chưởng môn Diệt Yêu Tông, Mạc Tà đạo trưởng.
Đạo trưởng còn nói, chưởng môn Mạc Tà hiện đang là cấp dưới của mình, làm một quỷ sai kiến tập.
Sau đó, chính là sự quan tâm của Độc đạo trưởng tới lão Phong.
Tôi cũng kể cho Độc đạo trưởng nghe mọi chuyện của lão Phong, bao gồm cả thân thế của cậu ấy.
Độc đạo trưởng nghe xong, không khỏi thở dài một tiếng.
Kiếp này của lão Phong, thật sự rất đáng thương…
Sau khi đứng chờ quảng trường khoảng nửa ngày, tất cả 610 người đều nhận được thông báo.
Tuy nhiên, trong số 610 người này, vẫn có một số người không sẵn sàng hồi hồn cùng chúng tôi.
Không phải bọn họ không có lòng vệ Đạo, mà vì họ đã tìm thấy một số điều rất quan trọng trong cuộc sống tại Địa phủ này.
Ví dụ, một vị đệ tử của phái Võ Đang đã tìm thấy người yêu và đứa con đã chết của mình từ hai năm trước.
Còn có một vị con cháu của nhà họ Long, người này đã tìm được cha mẹ mình, những người đã mất khi anh ta còn nhỏ.
Bởi vì bọn họ đều đang ở thành Phong Đô.
Cho nên, người này không muốn rời đi, chỉ muốn ở bên cha mẹ mình mãi mãi.
Sự lựa chọn này quả thực không có gì để trách cứ, cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Bởi vì có những thứ, chỉ sau khi mất đi, bạn mới biết được nó rất đáng quý.
Cha mẹ, vợ con, đều là những điều họ rất quý trọng, khó có thể dứt bỏ được…
*****
Trong danh sách, có 610 người có thể hồi hồn.
Cuối cùng, trên Quảng trường lớn Phong Đô đã tập trung đủ 610 người.
Tuy nhiên, có 7 người không muốn quay lại dương gian.
Bởi vì bọn họ đã tìm thấy ý nghĩa mới trong cuộc sống ở đây.
Đó là người thân.
Chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn của bọn họ, cũng ghi nhớ những đóng góp của họ cho Đạo môn lúc còn sống, đã vì chúng sinh mà hy sinh cả cuộc đời.
Bây giờ họ chọn ở lại với gia đình, ở lại thành Phong Đô.
Không ai trách cứ bọn họ, thậm chí càng kính trọng hơn.
Cuối cùng, chỉ có 604 người tập trung ở đây đồng ý hồi hồn, cộng thêm cả tôi nữa là 605 người.
Hiện tại, mọi người đều đã có mặt ở đây, giấy thông quan cũng đã được gửi đi.
Vì vậy, chúng tôi sẽ lên đường.
Bởi vì, nếu chúng tôi trì hoãn thêm một ngày, trên dương gian lại có thêm một phần nguy hiểm.
Cho nên, chúng tôi chỉ ở lại Âm phủ tầm nửa ngày mà thôi.
Chúng tôi đã sắp khởi hành rồi.
Trước khi rời đi, tôi lại có chút bất đắc dĩ, không muốn rời xa sư phụ mình.
Suy cho cùng, ông ấy cũng đã nuôi dạy tôi hơn 20 năm.
Tình cảm giữa tôi và sư phụ rất sâu nặng.
Sư phụ cười, chỉ vẫy tay với tôi: “Đi đi! Sư phụ sẽ ở Địa phủ, chờ đợi tin thắng trận tại nhân gian của con.”
“Đúng vậy Tiểu Phàm, con cùng lão Phong nhất định phải sống thật lâu, đừng có xuống dưới này sớm như thế.
Đừng có thấy Địa phủ không thiếu thứ gì mà ham, cả ngày chỉ độc một màu u ám, đơn điệu thôi.
Ở dương gian vẫn tốt hơn…”
Cuối cùng, Độc đạo trưởng còn nói đùa một câu.
Tôi nhìn sư phụ, rồi lập tức quỳ xuống.
Sau đó, trước mặt tất cả mọi người, tôi dập đầu, lạy 3 cái.
Cuối cùng, mới đứng dậy: “Sư phụ, con đi rồi, người và Độc tiền bối phải bảo trọng.”