“Được rồi, đi thôi!” Sư phụ cùng Độc đạo trưởng đều gật đầu.
Lúc trước hai người họ còn là quỷ quan kiến tập, nay đã trở thành quỷ sai và Phán Quan chân chính rồi.
Tuy rằng, hai vị sư phụ mới chỉ là quỷ sai và Phán Quan nho nhỏ mà thôi.
Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi cũng biết được công việc hàng ngày họ phải làm.
Độc đạo trưởng ngày thường chỉ làm mấy việc giữ gìn trật tự, canh gác cổng lớn, gì gì đó.
Còn sư phụ, tuy rằng đã làm Phán Quan, nhưng hiện tại cũng chỉ xét xử vài loài động vật như heo chó, người duy nhất mà ông ấy từng xét xử, lúc còn sống lại là một kẻ ngốc.
Không có cách nào khác, công việc của mỗi người chính là như thế.
Nghề nghiệp nào cũng phải đi từ thấp đến cao, bắt đầu từ những điều đơn giản nhất.
Không có việc gì chỉ làm một lần đã xong.
Ngay cả đứng trên vai người khổng lồ cũng rất khó.
Sau khi từ biệt sư phụ, quỷ sai đầu gà mới cất lời với chúng tôi.
Gã nói: “Ngựa đã sẵn sàng, chúng ta lên đường thôi!”
Ở dưới cùng của quảng trường, chỉ thấy có mấy trăm con ngựa giấy đã đứng đợi từ lâu.
Tôi lại chắp tay, tạm biệt tư phụ: “Sư phụ, Độc tiền bối, bảo trọng.”
“Đi đi!”
“Bảo trọng.”
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng lần lượt lên tiếng.
Sau ba lời chia tay, tôi cũng không chần chờ nữa.
Tôi nhanh chóng xoay người, đi thẳng xuống phía dưới Quảng trường lớn.
Mấy trăm người còn lại cũng lục tục đi theo phía sau.
Tại Quảng trường lớn Phong Đô có rất nhiều du khách, họ không hề biết chúng tôi đang làm gì.
Ai nấy cũng để ý tới phía bên này, còn nói chuyện phiếm.
“Bọn họ đang làm gì đấy?”
“Không biết!”
“Vừa rồi, tôi nghe mấy người đó nói, phải hồi hồn.”
“Hồi hồn? Nằm mơ giữa ban ngày đấy à! Đã chết rồi còn hồi hồn cái con khỉ khô gì nữa.”
“Đúng mà, vừa rồi tôi có nghe họ nói, Đại Vương đã đặc biệt cho phép họ.”
“Làm thế nào vậy, thật sự có thể hồi hồn sao?”
“Tôi nghe nói, bọn họ là một đám đạo sĩ, phải quay về nhân gian, trảm yêu trừ ma.”
“Ollie, uy vũ…”
(Ollie give 奥利给: Đây là ngôn ngữ mạng TQ, pinyin là āolìgěi đọc ngược lại nghe hơi giống với 给力哦 /gěilìo/ là tiếp sức , nên từ này còn được dùng với nghĩa cổ vũ, hay khen ngợi.)
“…”
Trong những tiếng bàn tán xôn xao, 605 người chúng tôi đều đã trèo lên ngựa quỷ.
Ở hai bên cạnh tôi lần lượt là Bạch Nguyệt chân nhân, Thất Quyền đạo trưởng, Ngũ Hoa đạo trưởng cùng với quỷ sai đầu gà.
Sau khi lên ngựa, tôi không hề chần chờ, lập tức kéo dây cương.
“Giá.”
Chỉ nháy mắt, khi ngựa quỷ nhận được mệnh lệnh, nó đã phóng thẳng về cổng đông của thành Phong Đô.
Bạch Nguyệt chân nhân và các vị đồng đạo khác thấy thế, cũng đồng loạt thúc ngựa.
“Giá…”
“Giá, giá…”
“…”
Trong lúc nhất thời, hơn 600 con ngựa quỷ đã tạo thành một đội kỵ binh, bắt đầu phi nước đại về cổng đông của thành Phong Đô.
Sư phụ và Độc đạo trưởng đứng ở phía sau, nhìn theo bóng dáng của chúng tôi.
Họ im lặng hồi lâu, tuy không nói gì nhưng trên khéo miệng lại lộ ra nụ cười.
Những quỷ dân ở thành Phong Đô phía trước nghe được, chúng tôi phải về nhân gian trảm yêu trừ ma, cũng sôi nổi hét lớn trợ uy.
“Các vị đạo trưởng cố lên.”
“Đạo trưởng uy vũ.”
“Olie give.”
“Thuận lợi khải hoàn, trảm trừ yêu tà.”
“…”
Tốc độ của đội kỵ mã rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng tôi đã chạy đến cổng thành phía đông.
Năm đó, khi tới nơi này, tôi chỉ có thể lén lút qua cửa, suýt chút nữa còn bị nhốt trong thành Phong Đô.
Hiện giờ, tôi lại tới nơi này, chỉ là lần này, tôi được đi qua một cách đường hoàng.
Ở nơi này, vẫn có một hàng dài quỷ sai đứng canh giữ.
Thấy đội kỵ binh chúng tôi phóng nước đại đến, cả đám đều nhanh chóng hành đồng.
Quỷ sai đứng chặn trước cổng thành.
“Người tới là ai?”
“Đại vương ban lệnh ân xá, đưa 605 quỷ dân hồi hồn.”
Nói xong, quả sai đầu gà nọ giơ một tấm lệnh bài ra.
Ngay khi lệnh bài vừa xuất hiện, vẻ mặt của quỷ sai gác cồng đều đại biến.
Đó là lệnh bài của mười vị Minh Vương, tấm lệnh bài này chỉ xuất hiện khi cả mười vị Đại vương cùng ban bố chiếu lệnh.
Gã chỉ là quỷ sai gác cổng, sao dám lơ là?
Gã lập tức cúi đầu, nói:
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Đại vương, nhanh chóng cho qua.”
Quỷ sai đồng loạt tránh sang một bên, nhưng chúng tôi không dừng lại, tiếp tục phi nước đại về phía trước.
Chúng tôi tiếp tục đi về phía đông, nơi có Sông Máu và Biển Khổ, đi dọc theo Biển Khổ là có thể nhìn thấy Sông Máu.
Xuôi theo dòng Sông Máu, sẽ tới được thành Uổng Tử.
Thông qua thành Uổng Tử, có thể đi đường vòng qua núi Kim Kê, Ác Cẩu Lĩnh,…
Đi thẳng tới trước Quỷ Môn Quan, cuối cùng đi qua ngã ba đường, bước lên con đường Hồi Hồn để hoàn dương.
Tôi rất quen thuộc với lộ trình này rồi, suy cho cùng, tôi cũng từng trải qua một lần.
Trong khi lần trước tôi phải đi bộ, thì lần này lại được cưỡi ngựa.
Tốc độ lần này, đương nhiên sẽ nhanh hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, con ngựa quỷ chúng tôi đang cưỡi đã được đặc biệt tuyển chọn.
Nói đến cùng thì chúng tôi đã được Thập Điện Diêm La đặc xá.
Tốc độ của bầy ngựa có thể nói là nhanh như tia chớp, phi nước đại như bay trong gió.
Sau khi rời khỏi thành Phong Đô nguy nga tráng lệ, chẳng mấy chốc chúng tôi đã nhìn thấy Sông Máu và Biển Khổ.
Màu nâu đen của nước biển, trông cứ như màu máu đã khô vậy.
Bể khổ vô tận, quay đầu là bờ.
Trong Biển Khổ bao la này, khó có thể nhìn thấy điểm kết thúc.
Chúng tôi tiếp tục phóng ngựa về phía trước, men theo bờ Biển Khổ.
Năm đó tôi đã phải đi bộ mất mấy ngày, thế mà giờ, mới chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, đã nhìn thấy Sông Máu rồi.
Màu của Sông Máu đỏ tươi, cứ như màu máu.
Nhưng đó không phải máu tươi, mà là oán niệm trên người những lệ quỷ.
Chúng đã bị nước sông cuốn trôi khỏi người lệ quỷ, cuối cùng hoà vào nước sông, khiến cho nước sông biến thành màu đỏ.