Và đây cũng là nguồn gốc của Sông Máu.
Chúng tôi tăng tốc, tiếp tục đi theo bờ Sông Máu.
Đường núi hiểm trở, ven đường có rất nhiều xe tù
Những chiếc xe tù này được sử dụng để áp giải những vong hồn đến chịu hình phạt trong thành Uổng Tử.
Khi đoàn ngựa của chúng tôi đi ngang qua, những chiếc xe tù này cũng chỉ có thể dạt sang một bên, nhường đường cho chúng tôi.
Sau khi đến gần thành Uổng Tử, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, như xé toạc cả tim gan.
Trên sông, cũng xuất hiện rất nhiều chiếc lồng sắt.
Trong lồng có nhốt những con ác quỷ.
Oán niệm của bọn họ quá nặng, cần phải dùng nước sông để rửa sạch.
Thành Uổng Tử tọa lạc ven Sông Máu, là một toàn thành to lớn.
Oán khí ở đây xông lên tận trời, ngưng tụ trên không.
Nó mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng áp lực, mà cỏ Uổng Tử tôi mang theo bên người, chính là mọc lên từ đây.
Thứ này có thể tụ hợp ba hồn bảy phách, cũng có thể thắp sáng lửa hồn, còn giải độc hoán cốt…
Nó chắc chắn là báu vật trong số các loại báu vật.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh sắp được trở về dương gian, tôi và mọi người đều rất phấn khích và vui vẻ.
Cầm công văn thông quan và lệnh bài, chúng tôi có thể vượt qua cầu và tiến vào thành Uổng Tử rất dễ dàng.
Năm đó, cũng tại nơi này, tôi đã gặp được Biện Thành Vương, còn gặp lại Mộ Dung Ngôn, sau khi đã quên hết thảy.
Ngẫm lại, khung cảnh đó đã diễn ra từ nhiều năm trước, nhưng chỉ như mới hôm qua…
*****
Trở lại thành Uổng Tử, nơi đây vẫn y như thế.
Mọi thứ ở nơi này đều chẳng thay đổi chút nào, vẫn đầy rẫy lệ quỷ, vẫn có biết bao nhiêu người phải chịu đau khổ.
Điều khác biệt duy nhất chính là, lần này tôi được tới đây một cách quang minh chính đại, rồi cũng rời đi một cách đường hoàng.
Tất cả mọi cám dỗ bên trong thành Uổng Tử không thể nào giữ chân chúng tôi, cũng không có cách nào thu hút được chúng tôi.
Chúng tôi đã đi suốt chặng đường và rời khỏi thành Uổng Tử một cách suôn sẻ.
Sau đó, đoàn chúng tôi lại tiến vào một màn sương mù.
Thêm vào đó chỉ có những con đường đá màu vàng.
Chúng tôi đều là quỷ, nên không hề cảm thấy đói khát hay mỏi mệt.
Trừ khi hồn lực suy kiệt, nếu không, nó sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc hành trình của chúng tôi.
Dưới sự dẫn đường của quỷ sai đầu gà, chúng tôi đã cưỡi ngựa, nhanh chóng lên đường trong mấy ngày.
Cuối cùng cũng vượt qua được màn sương mù dày đặc, trước mắt chúng tôi là Quỷ Môn Quan cao chót vót, ẩn một phần trong mây.
Khi mọi người nhìn thấy Quỷ Môn Quan, ai nếu cũng đều vô cùng phấn khích.
Bởi vì, đây chính là ranh giới giữa Âm và Dương.
Chỉ cần rời khỏi Quỷ Môn Quan, có nghĩa là chúng tôi đã ra khỏi Minh giới.
Vì thế mọi người thúc ngực, trực tiếp chạy tới trước Quỷ Môn Quan mà không hề có chút chần chờ nào.
Có lệnh bài và công văn thông quan của mười vị Diêm La trong tay, cho nên chúng tôi có thể thuận lợi đi qua Quỷ Môn Quan.
Tuy nhiên, sau khi bước vào Quỷ Môn Quan, đám ngựa giấy đã trở nên vô dụng.
Chúng tôi sẽ phải ngồi xe lửa đến ga Thiếu Một Bước, từ đó mới bước được lên con đường Hồi Hồn.
Vì tất cả chúng tôi đều nhận được ân xá, lại có quỷ sứ đầu gà đi cùng…
Vừa mới tới Quỷ Môn Quan, chúng tôi đã nhận được sự chăm sóc đặc biệt.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chúng tôi đã đến nhà ga Thiếu Một Bước.
Đến đây, ngựa quỷ lại được chuẩn bị sẵn sàng.
Mọi người chẳng dám dừng lại dù chỉ là một phút.
Đối với việc hồi hồn, mỗi một người đều rất nghiêm túc.
Ai cũng muốn nhanh chóng hồi hồn, được trở lại dương gian càng sớm càng tốt.
Cho nên, chúng tôi lại thúc ngựa phi nước đại.
Sau đó, đoàn chúng tôi lại an toàn và thuận lợi xuất hiện trước ngã ba đường.
Ở đây, có đến hai con đường là đường chết, chỉ có duy nhất con đường ở phía bên trái, mới có thể đưa chúng tôi về nhân gian.
Vừa đến nơi này, tất cả mọi người đều xuống ngựa.
Bởi vì trên quãng đường trở về, chúng tôi chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình.
Cũng vào lúc này, quỷ sai đầu gà quay lại, nói với đoàn chúng tôi:
“Các vị, bản quan cũng chỉ có thể đưa mọi người tới nơi này thôi.
Lát nữa, tất cả hãy đi theo con đường ngoài cùng bên trái, và sau đó mọi người có thể hoàn dương rồi.
Nhưng trên đường đi, phải nhớ lấy, đừng bao giờ ngoảnh lại.
Trên đường, sẽ có mấy tiểu quỷ tới câu hồn.
Một khi quay đầu lại, tâm trí của các vị có thể sẽ bị rối loạn.
Cho dù các vị có đạo pháp cao cường, cũng khó tránh khỏi sẽ trì hoãn một ít thời gian.”
Nghe đến đó, tôi liền ôm quyền:
“Cảm ơn quan gia, chờ sau khi chúng tôi trở về, nhất định sẽ đốt một số lễ vật để cúng dường cho ngài.”
Quỷ sai đầu gà bật cười “Ha ha”:
“Không cần cúng dường đâu, chỉ cần nhân gian bớt cảnh đau khổ là được.
Thời gian không còn sớm, mọi người đi nhanh đi!
Chẳng may cơ thể bị hủy, thì sẽ không thể nào hoàn dương được nữa.”
Nghe quỷ sai đầu gà nhắc nhở, tôi cũng chợt giật mình.
Tính toán thời gian, ở trên dương gian, có lẽ tôi đã chết được ba, hoặc năm ngày rồi.
Nếu tôi còn không quay về, có thể sẽ thực sự mất đi cơ thể vật lý của mình.
Tồi liền ôm quyền tạm biệt: “Quan gia, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
“…”
Các vị đạo hữu còn lại cũng lục tục ôm quyền.
Quỷ sai đầu gà cũng ôm quyền đáp lễ: “Các vị, hãy bảo trọng.”
Tạm biệt xong, chúng tôi bắt đầu bước lên đường Hồi Hồn.
Đã bước lên đường Hồi Hồn thì chớ có ngoảnh lại, mọi người đều hiểu rõ điều này.
Chúng tôi không phải là người mới vào nghề, cũng chẳng phải người mới gia nhập Đạo môn.
Mỗi một người trong số chúng tôi đều là bậc tinh anh, có đạo hạnh cao cường trong Đạo môn.
Vì thế mọi người đều biết, phải làm thế nào để đi qua đường Hồi Hồi, việc gì nên là, việc gì không nên làm.