Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2526

Chương 2526 Chương 2526

Như thế, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, tạo thành sức mạnh như thành đồng, trực tiếp cất bước đi trên con đường Hồi Hồn.

Cả đoàn 605 người chúng tôi, đã trực tiếp tiến vào đường Hồi Hồn bị sương mù bao phủ.

Chỉ trong khoảnh khắc, quỷ sai đầu gà đã biến thành một vị hòa thượng.

Vị hòa thượng này mặc một bộ quần áo giản dị, đỉnh đầu đã có đốm hương, vành tai rất dài, rũ gần tới bả vai.

Trên tay ngài cầm bảo trượng, hai mắt sáng ngời ánh lên vẻ thông minh.

Ngài ấy nhìn vào sương mù trên đường Hồi Hồn.

Mãi một lúc lâu sau, trong miệng mới thốt ra một câu:

“Nam mô a di đà phật.

Mong Địa phủ này, đừng thêm nhiều khổ đau…”

Nói xong, vị hòa thượng này tạo ra một luồng Phật quang.

Chớp mắt, toàn bộ nội thành Phong Đô, Điện Diêm La, Thập Điện Diêm La, tứ đại Phán Quan, văn thần võ tướng đều thấy được ánh Phật quang ấy.

Khi nhìn thấy được vị hoà thượng kia, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào ngài ấy với vẻ mặt trang nghiêm.

Mười vị Diêm Vương khẽ gật đầu như lời chào.

Tất cả bọn họ đều hô một tiếng: “Bồ Tát.”

“…”

Chúng tôi bước nhanh trên con đường Hồi Hồn, mọi người cố tiến thật nhanh về phía trước.

Trên đường đi, quả thật chúng tôi đã gặp được một số du hồn dã quỷ tới mê hoặc.

Nhưng tâm trí của mọi người đều rất kiên định, không một ai ngoảnh đầu lại.

Trên đường, chúng tôi cũng thấy được đủ thứ, thấy được suy nghĩ trong lòng mình, thấy được mọi điều mình yêu thương, cũng thấy được những gì làm mình đau khổ.

Có vui, có buồn.

Nhưng mỗi người đều hiểu rõ, đó là ảo ảnh, đó là giả.

Mọi người tự nhắc nhở và giám sát lẫn nhau.

Vì thế, suốt con đường Hồi Hồn này, chúng tôi đều bình an vô sự.

Chỉ là không một người nào trong số chúng tôi chú ý tới một điều….

Ở sau lưng mỗi một người, kỳ thật đề có một ánh Phật quang mờ mờ vây quay, cũng bảo vệ chúng tôi.

Bởi vì có Phật quang bảo vệ, từ đó, mọi người mới tránh được rất nhiều tiểu quỷ, cũng tránh được việc câu hồn.

Chúng tôi đi bộ suốt hai ngày trên con đường Hồi Hồn.

Cuối cùng, đoàn chúng tôi cũng tới trước cửa Hồi Hồn.

Nơi đó vẫn giữ nguyên hình dáng giống một trận đồ Thái Cực.

Hơn nữa, lần này tôi đến đây, đã chẳng còn thấy núi đao biển lửa, cũng chẳng có dung nham, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

So với quá trình hồi hồn lần trước, quả thực dễ dàng hơn không biết bao nhiêu lần.

Các vị đạo hữu còn lại còn nói đùa rằng, đường Hồi Hồn cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi, thật quá đơn giản.

Không hề khó khăn như trong lời đồn.

Thế nhưng, sau này tôi mới biết được, đó là nhờ sự che chở của Bồ Tát nọ, chính là vị Bồ Tát tại Địa phủ kia.

(Địa Tạng Bồ Tát hay Địa Tạng Vương, một vị Bồ Tát được tôn thờ trong Phật giáo Đông Á. Địa Tạng Bồ-tát được biết đến bởi lời nguyện cứu độ chúng sinh trong lục đạo luân hồi (Địa ngục không trống rỗng, thề không thành Phật). Do đó, Địa Tạng thường được xem như là vị Bồ Tát của chúng sinh dưới địa ngục hay là giáo chủ của cõi U Minh.)

Mọi người đều vô cùng phấn khích khi đến cửa Hồi Hồn.

Nhưng không một ai dám lơ là, bởi vì ai cũng sợ bị lật thuyền trong phút cuối.

Giờ phút này, chỉ nghe Bạch Nguyệt chân nhân mở miệng, nói:

“Các vị, đã tới một bước cuối cùng, nhất định không thể buông lỏng cảnh giác.

Mọi người nhanh chóng bước qua đi, nhanh chóng trở về dương gian.”

“Vâng!”

“Tuân mệnh.”

“Mã đạo hữu, chúng ta đi.”

“Anh Trương, mau đi vào.”

“Hoàn dương thôi.”

“…”

Trong lúc nhất thời, mọi người lần lượt vượt qua cửa Âm Dương.

Khoảnh khắc ấy, mọi người bước vào một vùng ánh sáng trắng mênh mông.

Dường như chúng tôi đã bước vào một lối đi.

Trong lúc mơ hồ, dường như tôi đã bị thứ gì đó thu hút.

Có lẽ là cơ thể của tôi, như thế cũng tốt, vừa khéo lại có thể dẫn mọi người cùng lên đường.

Tôi nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều ở xung quanh mình.

Tôi lập tức mở miệng dặn mọi người, bảo bọn họ cùng đi theo tôi, nhất định không được tách ra.

Mọi người lần lượt gật đầu.

Sau đó, với sự trợ giúp từ sức mạnh của cổng Âm Dương, mọi người đi theo tôi tiến về phía trước.

Mọi thứ xung quanh tôi, dường như đều là gió thoảng mây bay.

Những ngọn núi, dòng sông, đầm lầy, đô thị, nhà cửa,… đều biến mất trong chớp mắt.

Trong lúc vô thức, chẳng hiểu sao chúng tôi lại xuất hiện trước cánh cổng lớn dẫn vào núi của phái Mao Sơn.

Hơn 600 u hồn, lần lượt rơi xuống đất.

Ngay khi vừa đáp xuống, tôi đã bị phong cảnh ở đây thu hút.

Trong số đó, có rất nhiều đệ tử của phái Mao Sơn đã nhận ra cảnh tượng quen thuộc ở nơi đây, cả tấm bia đá của phái Mao Sơn cách đó không xa nữa.

Ai nấy đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Sao thế này, sao lại có thể tới được phái Mao Sơn của chúng tôi vậy?”

“Anh Đinh, cơ thể anh đang ở phái Mao Sơn sao?”

Tôi cũng đang thắc mắc, không phải tôi đã chết ở thành phố Giang Nam sao?

Làm sao thể xác của tôi lại ở phái Mao Sơn được?

Nơi này cách Giang Nam ít nhất cũng phải có 200 dặm (khoảng 100km) đấy!

Tôi còn đang mải suy nghĩ, Bạch Nguyệt chân nhân lại bỗng nhiên thốt lên: “Không ổn rồi, phía trên phía Mao Sơn, hình như có tiếng đánh nhau?”

“Không sai, tôi cũng nghe thấy rồi.”

Tôi đột nhiên tỉnh táo trở lại, sức mạnh thần thức cường đại lập tức tỏa ra.

Bởi vì không bị cơ thể vật lý giới hạn, tôi phát hiện ra, sức mạnh thần thức của mình thế mà còn mạnh hơn trước rất nhiều.

Trong nháy mắt, thần thức của tôi khuếch tán khắp nơi.

Mọi thứ xung quanh, đều trở nên rõ ràng.

Tiếng đánh nhau càng trở nên rõ ràng hơn.

Trong không khí, đạo khí còn sót lại, gây chấn động không gian.

Sắc mặt tôi kinh biến, gầm nhẹ một tiếng:

“Không ổn, trên núi có dị biến, chúng ta nhanh chóng lên núi đi…”

Nói xong, tôi lắc mình một cái.

Hồn thể của tôi hoá thành một đạo ảo ảnh, trực tiếp bay thẳng vào đạo quan ở trong núi…

Bình Luận (0)
Comment