Nhưng tất cả mọi người đều biết và hiểu rõ một điều.
Đây chỉ là sự bình yên giả dối trước cơn bão mà thôi.
Thời kỳ bình yên này sẽ kéo dài bao lâu, không ai biết.
Tuy nhiên, có một điều rất rõ ràng.
Cả Mắt Quỷ và Đạo môn đều đang chờ đợi.
Mắt Quỷ đang đợi phong ấn được nới lỏng và mở ra.
Còn trước đó, bọn chúng không muốn lãng phí thời gian và sức lực dây dưa cùng với Đạo môn.
Đạo môn cũng đang đợi, bởi vì Đạo môn cũng không chắc có thể phá hủy lớp phòng ngự bị động của tà giáo Mắt Quỷ, đảo Mắt Quỷ.
Bọn họ đang tận dụng thời gian này để nghỉ ngơi hồi sức và phát triển sức mạnh của bản thân.
Đạo môn đang tranh thủ tăng cường sức mạnh bản thân trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành một trận chiến cuối cùng.
Nhưng cả hai bên cũng đều hiểu…
Một khi sức mạnh của phong ấn được giải phóng, đó sẽ là ngày đại chiến nổ ra…
*****
Bởi vì A Đồng cùng Tần Hương đều đang bế quan, ở Bách Hoa Cung, chúng tôi cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè.
Cho nên, tôi, lão Phong, Phong ca cứ như vậy mà xuống núi.
Bởi vì lão Phong đã tu luyện được Bách Hoa bí điển hoàn chỉnh, đạo hạnh tăng cao.
Giúp cho hai anh em họ không cần dùng chung một cơ thể nữa, có thể thực sự rời xa nhau.
Hiện giờ, Phong ca chỉ cần trốn dưới cái bóng của lão Phong, là đã có thể đi theo chúng tôi tới bất cứ nơi nào.
Khi chúng tôi đến chân núi Bách Hoa, có người đã đưa chúng tôi ra khỏi núi.
Vì sương mù và trận pháp bên ngoài núi Bách Hoa, nên rất dễ bị lạc trong đó nếu không có người giúp đỡ.
Ngay cả những người tu đạo, cũng có thể bị mắc kẹt và chết trong sương mù dày đặc.
Vì thời gian của chúng tôi đang vội vã, nên sau khi mất nửa ngày ra khởi làn sương mù, chúng tôi vẫn đi tiếp.
Cuối cùng, chúng tôi đi dọc theo con đường núi để đến thị trấn gần nhất.
Lần này, chúng tôi sẽ đến núi Cửu U.
Núi Cửu U này, hiện tại được toàn bộ Đạo môn công nhận là nơi cực âm cực hàn trên thế gian.
Đây cũng là một nơi nguy hiểm, nằm ở dãy núi Thái Hành.
Lần này chúng tôi xuống núi, chỉ vì một mục đích là tới đó.
Bởi vậy, sau khi xuống núi, cả ba gần như không hề dừng lại.
Lên đường vất vả suốt một ngày một đêm, sau đó chúng tôi đã đến được dãy núi Thái Hành.
Giờ phút này, chúng tôi đang ở một nơi tên là Vương Gia Trang.
Qua tìm hiểu, nơi này cách núi Cửu U khoảng 50 dặm (khoảng 25km).
Mà quãng đường dài 50 dặm này lại là đường núi trong rừng già, rất khó khăn hiểm trở.
Người dân địa phương nói rằng, ngay cả người ở đây như bọn họ cũng không dám tuỳ tiện đặt chân lên núi Cửu U.
Họ nói, nơi đó có một ngôi mộ cổ của một vị đại tướng từ thời xưa.
Quanh đó có vong linh canh gác.
Ngày xưa trong thôn có một số người gan dạ, muốn đi tìm kho báu nên đã tới đó.
Kết quả là mấy người đã đi đó, không một ai quay trở về.
Khi nghe tôi và lão Phong kể mình muốn tới đó, ông cụ đang nói chuyện với chúng tôi vội vàng khuyên can.
Ông cụ khuyên hai người trẻ tuổi như chúng tôi đừng nên mạo hiểm.
Trước kia, cũng có mấy khách du lịch đi ngang qua đó, thế nhưng họ cũng một đi không về.
Nghe đến đó, tôi lại cười.
Với tu vi của tôi và lão Phong hiện tại, tuy rằng chưa đạt được tiêu chuẩn vô địch nhân gian.
Nhưng cũng đủ để chúng tôi tung hoành khắp nhân giới.
Sau khi tôi nói lời cảm ơn với ông cụ nọ, thì lập tức dẫn lão Phong nhắm thẳng hướng núi sâu mà đi.
Mộ Dung Ngôn, em có ổn không? Anh tới rồi.
Trong lòng tôi vừa suy nghĩ, đôi chân vẫn không ngừng rảo bước, tiến vào trong núi.
Tốc độ của tôi và lão Phong đều nhanh đến phi thường.
Sắc trời cũng dần dần tối lại.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, bóng tối đã bao phủ toàn bộ mặt đất.
Chúng tôi cũng đã nhìn thấy núi Cửu U ở phía xa.
Sở dĩ nơi này được gọi là Cửu U, cũng là vì có lý do.
Bởi vì nơi này không những có âm sát khí vô cùng mạnh mẽ, là nơi du hồn dã quỷ tụ tập, mà bởi vì dưới chân núi có một cái hố sụt.
Hố sụt này không chỉ rất lớn, mà còn rất sâu.
Trông giống như một vực thẳm sâu không đáy, dẫn thẳng đến nơi âm ti địa phủ.
Từ đó mà cái tên núi Cửu U cũng ra đời.
Lúc này, cách đó hơn mười dặm, tôi lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt giá.
Tôi và lão Phong đều khẽ nhíu mày, khí tức mãnh liệt như thế, có trời mới biết nơi đó có bao nhiêu vật âm tà.
Cũng không biết tình hình của Mộ Dung Ngôn như thế nào rồi.
Phong ca đột nhiên xuất hiện, vừa đi theo chúng tôi, vừa lên tiếng: “Thật thoải mái, khí tức ở này thật thoải mái. Lỗ chân lông khắp cơ thể tôi đều mở ra, thực sự rất thoải mái.”
Phong ca là quỷ, nên anh ấy rất thích cảm giác này.
Lão Phong trợn trắng mắt, không thèm nói gì.
Tôi thì hỏi một câu: “Phong ca, anh có cảm nhận được sát khí không?”
Sát khí dễ cảm nhận hơn quỷ hồn rất nhiều.
Phong ca nghe tôi hỏi như vậy, sững sờ mất một lúc.
Rồi dường như anh ấy đang cảm nhận một cách rất nghiêm túc, cuối cùng mới nói: “Có, có một cổ sát khí hỗn loạn cực kỳ, cực kỳ mãnh liệt.”
Tôi gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Có lẽ thức này, chính là thứ xuất phát từ bản thân của Mộ Dung Ngôn.
Làm sao để thanh trừ toàn bộ sát khí trên người một lệ quỷ cực âm cực sát đây? Đúng là nói dễ hơn làm.
Kế tiếp, ba người chúng tôi lại đẩy nhanh tốc độ.
Không bao lâu, chúng tôi đã tới gần núi Cửu U.
Vừa đến gần núi Cửu U, còn chưa kịp nhìn thấy cái hố sụt nào…
Chúng tôi đã nghe thấy một giọng nói trầm trầm từ trong rừng truyền ra: “Là ai, dám cả gan xông vào núi Cửu U?”
Vừa dứt lời, gió lạnh nổi lên bốn phía.
Đột nhiên, từng cái bóng mờ xuất hiện từ khắp mọi hướng.