Lúc này, cô ta đã bị tôi bóp chặt cổ, chỉ cần tôi dùng thêm một chút lực, là có thể vặn gãy cổ cô ta, khiến hồn phách của cô ta tan biến.
Thế nhưng tôi lại không làm như vậy, chỉ vung tay lên khiến cho cô ta bị thương.
Cũng cùng lúc ấy, tôi đã phong ấn hồn lực trong cơ thể cô ta, khiến vị quỷ chủ này mất hết sức chiến đấu.
Ngay tại giây phút này, lại có hai tên quỷ chủ từ đánh tới từ hai mặt trước, sau.
Tôi đột nhiên quay đầu lại, sức mạnh Đạo Thánh chấn động.
Một tiếng “Phanh” trầm vang xuất hiện.
Hai gã quỷ chủ này chỉ có đạo hạnh Đạo Tôn trung kỳ, trực tiếp ngã khí tức của tôi hất ngã văng trên mặt đất, chỉ thấy hồn lực của mình bị dao động.
Sau khi tôi đẩy lùi bọn họ, lại tiếp tục ra tay.
Đạo khí chín màu không ngừng thổi quét, giống như một ngọn lửa.
Nhiều loại khí tức thuộc tính lan rộng, trấn áp tất cả các quỷ chủ có mặt ở đây.
Mặc kệ bản thân bọn họ có thuộc tính gì, mặc kệ bản thân họ có công pháp ra sao.
Đều sẽ bị đạo khí chín màu của tôi trấn áp.
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Trong số 17 vị quỷ chủ, đã có 10 tên bị tôi đánh bại và phong ấn hồn lực, hết thảy chỉ mất chưa tới 10 phút.
5 tên còn lại, dẫn đầu bởi hai lão quỷ, vẫn tiếp tục tấn công tôi một cách mãnh liệt.
Với sức mạnh hiện tại của tôi, nếu tôi muốn giết họ, kỳ thật cũng không cần tốn quá nhiều công sức.
Suốt 1 năm ngồi thiền bế quan, tuy rằng chỉ để ngộ Đạo.
Nhưng khi tâm cảnh được ổn định, cũng làm cho sức mạnh của tôi được củng cố, trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu tôi đã muốn giết chết bọn họ, chỉ cần rút Kiếm Kỳ Lân ra khỏi vỏ thôi.
Chỉ trong vòng 30 hiệp, đương nhiên có thể giết chết bọn họ.
Tuy nhiên, tôi đã không làm như vậy.
Bởi vì, bọn họ đều là thuộc hạ trung thành của Mộ Dung Ngôn.
Hôm nay, họ muốn giết tôi cũng là vì Mộ Dung Ngôn thôi.
Mặc dù tôi không hiểu rõ lắm, nhưng từ đầu chí cuối tôi vẫn không có ý định giết người.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, sau 10 hiệp đánh, tôi lại hạ được thêm 2 quỷ chủ nữa.
Sau tất thảy 50 hiệp, vị quỷ chủ có tu vi cấp Đạo Thánh còn kiên trì đến cuối cùng, cũng bị tôi dùng một chưởng hạ gục.
Cứ như vậy, ngoại trừ Lịch Thiên đứng ngoài vòng chiến đấu, tất cả 17 vị quỷ chủ của Quỷ Minh đều đã thất bại.
Tôi quan sát bốn phía xung quanh, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Lão quỷ có tu vi cấp Đạo Thánh kia, không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh: “Cậu, cậu và tôi, đều có tu vi Đạo Thánh, vì sao, vì sao sức chiến, sức chiến đấu của cậu lại mạnh như thế?”
Nghe được lời này, tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu bâng quơ: “So với những người cùng bậc tu vi, tôi là bất khả chiến bại.”
Nói xong, tôi bước qua người ông ta, tiến thẳng về hướng đỉnh núi.
Hiện giờ, không có ai có thể ngăn cản được tôi, cũng không ai dám ngăn cản tôi nữa.
Nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện ra, chân tôi không hề chạm vào mặt đất, mà là dẫm trên không mà đi.
Trong chớp mắt, tôi đã lên đến đỉnh núi.
Đêm nay, ánh trăng sáng ngời.
Trên đỉnh núi Cửu U, có một cô gái mặc áo tím đang khoanh chân ngồi ở đó.
Trong làn gió đêm, mái tóc của cô ấy tung bay, trông thật tinh khiết và thanh tao.
Gương mặt cô ấy, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy.
Người con gái này không phải ai khác, chính là người vẫn luôn quấy nhiễu lòng tôi.
Mộ Dung Ngôn.
Tôi nhìn cô ấy, bỗng nhiên mỉm cười.
Bởi vì, cuối cùng tôi cũng gặp được cô ấy.
“Thi, Thi Muội…”
Tôi bất chợt thốt ra lời gọi quen thuộc, trong lúc bất tri bất giác, giọng nói của tôi trở nên khàn khàn.
Mộ Dung Ngôn đang nhắm mắt thiền định, nhưng khi nghe thấy một tiếng “Thi Muội”, người cô ấy hơi run lên, đột nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt kia sáng ngời lộng lẫy, dường như một viên đá quý giữa màn đêm đầy sao.
Ánh mắt quen thuộc đó lại dừng trên mặt tôi.
Khoảnh khắc ấy, con ngươi của Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên co rút lại.
Ngay sau đó, trên mặt cô ấy xuất hiện sự ngạc nhiên vô hạn: “Đồ, đồ tồi, là anh, là anh sao?”
Bỗng nhiên, cô ấy đứng lên.
Tôi gật đầu một cái thật mạnh: “Là anh, anh đã về rồi. Anh đã nói rồi, anh sẽ quay lại…”
Trong nháy mắt, Mộ Dung Ngôn lao mạnh về phía trước.
Luồng sát khí cuồn cuộn cũng lao theo cô ấy, trực tiếp nhào vào trong vào tay tôi.
Cho dù tâm trí của cô ấy đã bị sát khí ảnh hưởng, cho dù tính cách của cô ấy đã thay đổi một chút.
Thế nhưng, cô ấy vẫn nhớ rõ gương mặt của tôi, vẫn yêu tôi như cũ.
“Anh, anh đã đi đâu thế? Em tìm, em tìm anh mà không thấy, tìm không thấy…”
Trong lời nói của Mộ Dung Ngôn, tôi cảm nhận được cảm xúc của cô ấy.
Nhưng tôi cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Dường như sát khí đã làm cô ấy mất đi một đoạn ký ức ngắn nào đó.
“Ngôn nhi, em có khỏe không?” Tôi tách khỏi Mộ Dung Ngôn, nhìn cô ấy mà hỏi.
“Ừ, em vẫn ổn. Nhưng hình như, em đã quên mất điều gì đó. Thế nhưng, em lại không nhớ ra nổi.”
Mộ Dung Ngôn tựa hồ đang cố gắng nhớ lại, có vẻ có chút mơ hồ.
Quả nhiên, sát khí đã khiến cô ấy mất đi một đoạn ký ức ngắn.
Vậy mà cô ấy vẫn nhớ tôi rất rõ.
Tuy nhiên, điều này không quan trọng, quan trọng là trong tay tôi có cỏ Uổng Tử.
Loại cỏ tiên này được tạo nên từ sự hội tụ những khí cực âm cực sát tại Minh giới.
Chỉ cần Mộ Dung Ngôn dùng nó, có lẽ sẽ có ích với cô ấy, có cơ hội khơi dậy ngọn lửa hồn của cô ấy.
Giúp cô ấy có một cơ hội tái sinh.
Vì thế, tôi nói với Mộ Dung Ngôn: “Ngôn Nhi, anh mang về cho em một thứ. Em dùng nói rồi, có lẽ sẽ có lợi cho em.”
“Thứ gì vậy?” Mộ Dung Ngôn vui vẻ cười nói.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi, vẫn dịu dàng như vậy.