Mấy vị chưởng môn thấy thế đều không khỏi xấu hổ.
Họ ho khan hai tiếng “Khụ khụ”, rồi quay đầu đi.
Những thanh niên xung quanh thì lập tức bùng nổ, đôi mắt nhìn chúng tôi như muốn bốc lửa.
“Cái quái gì đây…”
“Nữ thần ơi!”
“Đinh Phàm này gặp vận may gì mà như chó ngáp phải ruồi thế, tu vi tăng không ngừng thì thôi đi, vậy mà còn có được một người bạn gái như thế?”
“Sư muội, em thì ghen tị gì chứ?”
“Không phải người ta hơi kích động thôi sao? Anh nhìn đi, cảnh cảm động như thế, có phải rất giống như trong mấy bộ phim truyền hình hay không?”
“…”
Cái ôm giữa hai chúng tôi cũng rất ngắn ngủi.
Tôi buông Mộ Dung Ngôn ra, trên gương mặt của Mộ Dung Ngôn xuất hiện hai vệt ửng hồng.
“Anh cũng to gan thật, ở đây có biết bao nhiêu người đấy.”
“Như thế này chẳng phải tốt hơn sao? Anh cũng cắt đứt âm mưu của mọi người…” Tôi tiếp tục nói.
Tôi đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể ở bên Mộ Dung Ngôn, kiếp này tôi không bao giờ muốn xa cách cô ấy nữa.
Trong sự kiện lần này, tôi không quan tâm ánh mắt của người khác, hâm mộ cũng được, ghen tị cũng thế, chẳng có gì đáng ngại cả.
Mộ Dung Ngôn nghe tôi trả lời như thế, cười “phụt” một tiếng, nhưng trên mặt lại tràn đầy sự hạnh phúc và ấm áp.
Lôi Minh chân nhân thấy chúng tôi đã tách ra, lại ho khan hai tiếng: “Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi.”
Nói xong, ông ấy quay lại nói với Mộ Dung Ngôn và tôi:
“Cái đó, cái đó, cô Mộ Dung, Đinh Phàm tiểu hữu, lấy đại cục làm trọng.
Trước hết, mời cô Mộ Dung cùng đi với chúng tôi, bàn bạc kế hoạch tiến công trước đã!
Dù sao cô vẫn cần đích thân chỉ huy tất cả quỷ binh…”
****
Sau khi nghe Lôi Minh chân nhân nói như vậy, Mộ Dung Ngôn và tôi đều khẽ gật đầu.
Về phần tôi, tôi đương nhiên không có lý do gì để đi theo họ cả.
Dù sao thì tôi cũng không phải người đứng đầu một thế lực nào cả, cho nên cũng không phải tham gia mấy hội nghị kiểu này.
Vì thế, tôi nói với Mộ Dung Ngôn một câu: “Đi thôi! Anh chờ em ở bên ngoài!”
Mộ Dung Ngôn đáp lại một tiếng “vâng”, sau đó cô ấy đi theo các vị chưởng môn, trực tiếp tiến vào hội trường.
Còn tôi, tôi trở về vị trí trước đó của mình.
Nhưng lúc này, vẫn có rất nhiều ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào tôi.
Vì sự xinh đẹp của Mộ Dung Ngôn, bọn họ đều bày ra dáng vẻ muốn giết chết tôi.
Tôi cũng khiến cho rất nhiều vị đồng đạo đang độc thân ở đây vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là một đoạn dạo đầu ngắn ngủi.
Sau khi Mộ Dung Ngôn tới nơi này, tất cả nhân mã của Đạo môn đã được tề tụ đông đủ.
Điều khiến cho mọi người ngạc nhiên nhất, vẫn là quỷ binh của Quỷ Minh.
Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, cả một đoàn binh gồm 100.00 binh sĩ đã được thành lập, sự phát triển của họ khiến người khác phải kinh ngạc.
Đương nhiên, Đạo môn cũng đã tạo điều kiện cho Quỷ minh rất nhiều, đúng là không gì sánh kịp.
Trung Nguyên đã không còn ba tà giáo, tất cả thế lực của Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt và cả Hắc Liên đều đã bị thanh trừ.
Tất cả các nghĩa trang trên thế giới đều được Quỷ minh sử dụng.
Hơn nữa, họ không những không bị Đạo môn ngăn chặn, mà còn nhận được rất nhiều tài nguyên để giúp đỡ.
Đây là nguyên do giúp Quỷ minh phát triển tới quy mô hiện tại.
Nhưng ở quy mô này, ngay cả Đạo môn hiện giờ, cũng khó mà chống lại được.
Tuy nhiên, dưới sự lãnh đạo của Mộ Dung Ngôn, Quỷ minh đương nhiên sẽ không có ác ý gì.
Bây giờ, mọi người đã tề tụ tại cảng Nham Nhai Thạch, chỉ vì một mục tiêu duy nhất, đó chính là cùng nhau diệt trừ Tà Giáo Mắt Quỷ.
Sáng mai là thời gian khởi hành.
Nhiều vị đồng đạo không thể ngủ được, mà tôi, sau hai ngày hai đêm không ngủ. Lúc này cũng chẳng khác nào được tiêm thêm máu gà.
Tôi không buồn ngủ chút nào, nên chỉ đứng ở bến cảng nhìn thủy triều lên xuống.
Đã khoảng ba giờ sáng, Mộ Dung Ngôn mới rời khỏi hội trường của hội nghị.
Hiện tại, từ lộ trình điều hướng và phân bổ nhiệm vụ đều đã được các vị trưởng môn bàn bạc xong.
Ngày mai, chúng tôi sẽ ra khơi.
Có hơn 50 chiếc thuyền lớn đang đậu sẵn trong bến cảng.
50 chiếc trong số đó được sử dụng để chở người, trung bình mỗi một con thuyền đều chở khoảng 100 người.
Trong khoang thuyền u tối, không gian đã được tận dụng tối đa.
Những chỗ ở đây đều đã được cải tạo trước, lúc này, các vách thuyền đã được khắc những dòng phù văn đặc biệt của Đạo môn.
Giống như món pháp bảo “Túi Càn Khôn”, bên trong mỗi một con thuyền đều chứa đến hàng trăm đến hàng ngàn quỷ binh.
Số lượng bao nhiêu thì còn phụ thuộc vào chất lượng của phù văn.
Mộ Dung Ngôn mới bước ra ngoài, 18 vị quỷ chủ đã được triệu hồi.
Cô ấy bảo các vị quỷ chủ sắp xếp cho các quỷ binh trước khi mặt trời mọc, và chờ lệnh điều động.
18 quỷ chủ này đều là những vị tướng tài đắc lực của Mộ Dung Ngôn, sau khi nhận được mệnh lệnh đã lập tức ra ngoài.
Ngay sau đó, những tiếng kèn ma quái vang lên.
100.000 quỷ binh bắt đầu di chuyển theo từng nhóm, lần lượt tiến vào những con thuyền.
Một số người chưa ngủ đang nằm trên bờ xem cảnh náo nhiệt.
Tôi và Mộ Dung Ngôn cũng đứng trên cảng, lẳng lặng quan sát.
Qua một hồi lâu, Mộ Dung Ngôn đột nhiên nói với tôi: “Đinh Phàm, anh có nghĩ chúng ta sẽ giành chiến thắng trong trận chiến này không?”
Trong giọng nói của Mộ Dung Ngôn, chẳng có chút tự tin nào.
Nhưng tôi lại trả lời một cách rất kiên định: “Có thể thắng, trong trận chiến này, chúng ta không hề có đường lui, chúng ta chỉ có thể chiến thắng.”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói như vậy, quay lại nhìn tôi: “Chẳng may, em nói chẳng may, chẳng may chúng ta thua thì sao?”
Khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười: “Nếu thua, chúng ta sẽ cùng chết…”
Rất đơn giản, cũng rất thẳng thắn.