Tuy nhiên, Mộ Dung Ngôn nghe xong, lại đột nhiên cười.
Cô ấy gật đầu một cái thật mạnh.
Rồi đáp lại một tiếng “ừm”.
Giờ phút này, tay của hai chúng tôi lại lồng vào nhau.
Chỉ có điều khác trước, đó là tay của Mộ Dung Ngôn đã không còn lạnh như băng nữa.
Lòng bàn tay ấy đã rất ấm áp…
Một đêm trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới bình minh.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh dương chiếu sáng khắp địa cầu.
Các vị đồng đạo chịu trách nhiệm mua và vận chuyển thực phẩm, đã lái một chiếc xe tải lớn vào trong bến cảng.
Tôi nắm lấy tay Mộ Dung Ngôn và nói với cô ấy: “Thi Muội, đi ăn một chút gì đi!”
Mộ Dung Ngôn đáp một tiếng “được”, rồi cùng tôi đi lấy hộp đồ ăn sáng.
Cháo, trứng gà, bánh bao và dưa muối.
Đó là một bữa sáng rất đơn giản, nhưng tôi và Mộ Dung Ngôn lại ăn rất vui vẻ.
Chúng tôi đều nhìn thấy được sự hạnh phúc trong ánh mắt của đối phương.
Chúng tôi biết, sau khi ăn xong bữa sáng này, đã đến lúc bắt đầu một trận chiến quyết định.
Nếu thắng lợi, sau này chúng tôi sẽ còn rất, rất nhiều cơ hội ăn bữa sáng cùng với nhau.
Nếu thất bại, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Ăn sáng xong, mọi người chuẩn bị lên đường, ai nấy cũng đều nghiến răng xoa tay.
Tinh thần đang lên cao, tất cả mọi người đều hận không thể lập tức tiến đánh Đảo Mắt Quỷ, bắt đầu trận chiến quyết định cuối cùng với thế lực của đám Mắt Quỷ.
Đến khoảng 10 giờ sáng, buổi lễ khởi hành bắt đầu.
Các phái bắt đầu xếp hàng theo thứ tự, bao gồm tám môn phái lớn, năm tông môn lớn, bốn thế gia lớn.
Tòa thánh phương Tây, các tu sĩ Đông Nam Á, Phù Tang và các đạo sĩ hải ngoại khác thì đứng xếp hàng cạnh nhau.
Tôi và Mộ Dung Ngôn cũng đứng ở một bên.
Nghi thức này thật ra là để cầu may, cúng tế trời đất, cúng tế biển cả, tế tổ sư,… Sau đó, chúng tôi bắt đầu xuất phát.
Buổi lễ này do Lôi Minh chân nhân chủ trì, bởi nói cho cùng Bạch Nguyệt chân nhân đã là người đã khuất.
Sau trận chiến này, họ còn phải trở về Địa phủ.
Sau khi Lôi Minh chân nhân tế bái trời đất và tổ sư, ông ấy cầm trường kiếm, liếc nhìn đông đảo đồng đạo ở phía dưới, nói lớn:
“Các vị đồng đạo, hôm nay chúng ta tập trung đông đảo ở nơi này.
Chỉ vì, dọn sạch yêu ma, giúp đỡ chính Đạo nhân gian.
Để trời đất này khôi phục lại sự tinh khiết một lần nữa.
Hiện, Tà Giáo Nhật Nguyệt đã bị thanh trừ, Tà Giáo Hắc Liên đã bị tận diệt.
Chỉ còn mỗi Tà Giáo Mắt Quỷ nữa thôi, bọn chúng đã chạy trốn ra nước ngoài, giữ chút hơi tàn.
Cũng cố gắng phá bỏ phong ấn của sáu vực, thả yêu ma từ sáu vực ra.
Nếu bọn chúng thành công, thế giới này sẽ hỗn loạn, sinh linh đồ thán.
Đến lúc đó, nhân giới khó giữ được, cả tam giới cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Trong thời mạt pháp này, mọi pháp tắc đã thay đổi, linh khí khô cạn.
Chúng thần trong khắp cõi đất trời, không thể xuất hiện trên thế giới này.
Chúng ta là những người bảo vệ cuối cùng của nhân gian giới này.
Vì được sinh ra trên thế giới này, vì vạn vật sinh linh trên thế giới, chúng ta phải cố gắng hết sức mình.
Vì chính Đạo của trời đất này, bảo vệ chính tâm.
Mọi người, có dám đi cùng Lôi Minh bần đạo?
Ra biển giết ma đạo, thay trời hành đạo?”
Câu cuối cùng của Lôi Minh chân nhân đã khiến những người đứng phía dưới lập tức bùng nổ.
Họ hét to nhưng muốn xé toạc cả trời cao.
“Thay trời hành đạo…”
“Thay trời hành đạo…”
“Thay trời hành đạo…”
Tiếng la hét tiếp tục trong gần hai phút mới chịu dừng lại.
Mắt ai nấy cũng đỏ ngầu, sĩ khí tăng vọt.
Lôi Minh chân nhân thấy lời tuyên thệ trước khi ra quân đã được hiệu quả, liền không nói nữa, để không làm ảnh hướng tới tâm nguyệt diệt trừ yêu ma của mọi người.
Ông ấy nói to: “Đưa lên đây!”
Vừa dứt lời, có ba người, cả nam lẫn nữ, bị đưa lên.
Nhìn kỹ lại, ba người này đều là yêu đồ của Tà Giáo Mắt Quỷ.
Trên tay mỗi một tên yêu đồ này, đều nhuốm đầy máu tươi của những người vô tội.
Mỗi một kẻ đều là những tên ác đồ yêu tà.
Mỗi một kẻ đều là người cực kỳ hung ác.
Hơn nữa, người phụ nữ duy nhất trong số họ chính là người tôi đã gặp sau khi hoàn dương lần đầu tiên.
Dương Tuyết, lão Phong, Từ Lâm Tĩnh, Ngô Hưng Long, Tống Sơn Hà cùng với Thiên Cơ Tử cũng từng gặp người này rồi.
Đó chính là tù binh chúng tôi bắt được ở thung lũng Hắc Ám và dẫn về cho Đạo Minh, Lâu Nguyệt.
Sau khi Lâu Nguyệt bị đưa về Đạo môn, hành tung của cô ta đã được giữ bí mật.
Cô ả bị giam giữ bí mật và thẩm vấn rất nghiêm khắc.
Không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy, ả ta vẫn còn sống.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của cô ả lúc này đã rất tiều tuỵ, khả năng cao là cô ả sống không được tốt cho lắm.
Sau khi ba người này bị đưa ra, một bị đồng đạo đã đá vào cẳng chân của họ: “Quỳ xuống!”
Lúc này, mấy tên này mới miễn cưỡng quỳ xuống.
Giờ phút này, Lôi Minh chân nhân hô to một tiếng:
“Ba kẻ này chính là yêu nhân của Tà Giáo Mắt Quỷ.
Hôm nay, chúng ta ra khơi chinh phạt Tà Giáo Mắt Quỷ, nên tôi sẽ giết ba kẻ này để tế cờ…”
*****
Rất nhiều vị đạo hữu đều nhìn thẳng về phía ba kẻ kia, nhưng trong lòng họ chẳng có chút thương hại nào.
Ngoại trừ Lâu Nguyệt, hai tên còn lại chính là cựu đường chủ của phái Mắt Quỷ tại suối Trường Sinh của Âm Sơn và trấn Cương Thi ở Mạc Bắc.
Mỗi một người đều là đường chủ thống trị đám Mắt Quỷ một phương.
Những kẻ này, có ai không phải hung thần ác sát, trên tay ai không nhuốm máu tanh?
(Hung thần ác sát凶神恶煞: Loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.)
Và trên người mấy tên này có ai không vấy máu tươi của các vị đồng đạo của tôi trong Đạo môn.
Sau khi chúng tôi công phá cứ điểm của bọn chúng, bắt chúng tới Đạo môn làm tù binh, chúng vẫn luôn bị giam giữ tới tận bây giờ.