Hôm nay, Lôi Minh chân nhân muốn bắt bọn chúng tế cờ, không có ai ngăn cản, ngược lại còn vỗ tay khen ngợi.
“Tốt! Giết bọn chúng đi!”
“Giết bọn chúng!”
“Năm đó sư đệ của tôi đã chết trong trấn Cương Thi tại Mạc Bắc, giết chết tên cương thi vương đi.”
“Không sai, sư muội tôi lúc trước cũng ngã xuống ở suối Trường Sinh, giết chết yêu đạo đi.”
“…”
Những người đứng phía dưới không ngừng hô to.
Nhưng ba gã yêu đạo kia, một chút cũng không sợ.
Nhưng ba tên này bị cầm tù nhiều năm lại chẳng hề có chút ăn năn, hối hận gì.
Lúc này, đối mặt với mọi người đứng ở phía dưới, Lâu Nguyệt đứng ở giữa còn ngửa mặt lên trời cười to “ha ha ha”.
Đôi mắt của ả quét qua những người đứng bên dưới, đột nhiên dừng lại trên người tôi.
Nhiều năm không gặp, ả ta vẫn còn nhớ tôi lắm.
Rốt cuộc thì ngay từ đầu, tôi cũng góp phần bắt giữ ả ta.
Cô ả trừng mắt với tôi một cái, sau đó đột nhiên mở miệng:
“Hừ, Mắt Thánh luôn luôn bất tử.
Chúng mày muốn tấn công Mắt Thánh của phái tao, nhất định sẽ thất bại thảm hại.
Cho dù hôm nay chúng tao có phải chết, thì cũng được Mắt Thánh cứu sống lại thôi.”
Lâu Nguyệt hung hăng nói.
Ả vừa dứt lời, hai tên bên cạnh cũng hô lớn:
“Mắt Thánh vĩnh sinh bất diệt (tồn tại mãi không bị tiêu diệt), Thánh quang sẽ chiếu sáng khắp thế gian…”
Lôi Minh chân nhân giơ thanh trường kiếm lên, lại hừ lạnh một tiếng: “Đã chết đến nơi rồi, còn dám cuồng vọng la hét như vậy!”
Vừa dứt lời, cả người Lôi Minh chân nhân bộc phát linh lực lôi điện.
Tiếng động “rắc rắc” vang lên.
Cuối cùng, ba nhát kiếm “Vèo vèo vèo” chém xuống.
Ba cái đầu người cũng rơi xuống, máu tươi chảy đầm đìa trên mặt đất.
Ngay cả hồn phách của bọn chúng cũng ngay lập tức bị sấm sét đánh tan, cùng rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Nhìn ba tên yêu đạo mới bị giết, rất nhiều người đều hung hăng phun nước miếng.
Cái chết của ba tên ấy, cũng chẳng thể nào cứu những người bạn đồng hành đã chết của chúng tôi.
Tuy nhiên, lại có thể cứu được nhiều người hơn.
Một khi những tên yêu đạo này được thả ra, hàng chục, hàng trăm người đều sẽ gặp nạn.
Sau khi ba tên yêu đạo Mắt Quỷ bị chém đầu tế cờ…
Lôi Minh chân nhân lại lần nữa hô lên: “Xuất phát!”
Lời vừa dứt, chưởng môn cùng người thống lĩnh các phái, đều dẫn theo đệ tử môn phái mình, bắt đầu đi về phía thuyền của mình.
Những chiếc thuyền này đều do Đạo môn chế tạo ra, còn cải tạo thêm một chút.
Về cơ bản, mấy chiếc thuyền này đã tiêu tốn rất nhiều tài nguyên của Đạo môn.
Con thuyền tôi đang đi là thuyền số 3.
Trên thuyền, chúng tôi còn được ghép ở cùng một vài tán tu và 13 vị tu giả người Phù Tang, và 18 vị cao thủ của Đông Nam Á.
Tuy nhiên, Mộ Dung Ngôn cũng đã cùng tôi bước lên con thuyền này.
Còn về phần lão Phong, A Đồng, họ đã lên con thuyền số 10 độc quyền của Bách Hoa Cung.
Về con thuyền có số hiệu là 1, đó chính là thuyền chỉ huy, chỉ có các vị lãnh đạo của Đạo môn mới được bước lên.
Trên đó còn có bốn vị Đạo Đế.
Nhưng sau khi tới nơi này, bốn vị tiền bối ấy chưa từng lộ mặt.
Tuy vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được khí tức của họ tồn tại quanh đây.
Tôi biết rõ, bọn họ đang ở ngay trên thuyền này, chẳng qua là không muốn xuất hiện thôi.
Lên thuyền được một lúc, Tá Tá Mộc (Sasaki), một vị cao thủ Phù Tang từng bị tôi đánh bại cũng đi lên chào hỏi tôi.
Tiếng Trung của cậu nhóc này đã khá hơn trước, khi bước lên, cậu ta cúi người chào, rồi nói một cách đầy hào khí:
“Đinh Phàm đạo hữu, ngày xưa thất bại trong tay anh, tôi mới biết được người tài có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn.
Hôm nay, có thể cùng ra khơi chiến đấu với anh, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Tên nhóc này nói chuyện rất có nhịp, y hệt mấy cậu nhóc đáng yêu trong TV vậy.
(Cậu nhóc đáng yêu: Nguyên gốc tg dùng từ tiểu thái quân 小太君, có nghĩa là cậu bé đáng yêu,nhưng ăn nói rất lịch sự, ngoan ngoãn.)
Tuy nhiên, hết thảy đều là chuyện trong quá khứ rồi, lúc này tôi chỉ nở nụ cười.
Tôi chắp tay chào cậu ấy: “Cậu nói quá rồi, tôi cũng rất vinh dự.”
“Tôi không làm phiền anh và chị dâu nữa, tạm biệt.”
Nói xong, Tá Tá Mộc rời đi.
Tôi và Mộ Dung Ngôn chỉ biết xấu hổ liếc nhìn nhau một cái.
Tuy rằng chúng tôi đã từng kết hôn, nhưng cũng ly hôn rồi.
Hiện giờ, chúng tôi chỉ là người yêu mà thôi.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi nhìn mình chằm chằm, thì bật cười thành tiếng:
“Nhìn cái gì mà nhìn, nếu lần này chúng ta chiến thắng, anh phải lấy em, chịu trách nhiệm với em đấy…”
“Trách nhiệm? Chịu trách nhiệm gì chứ?”
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết nhưng ngoài mặt vẫn giả ngu giả ngơ.
“Anh, anh đã hôn em rồi, Hừ, đồ tra nam chết tiệt…”
Mộ Dung Ngôn thấy tôi giả vờ như vậy, giơ đôi tay trắng như ngọc phấn ra, bắt đầu đấm tôi.
Những vị đạo hữu còn lại ngồi trên thuyền đều liên miệng chê trách tôi.
Trong đó, bao gồm cả Chu Nhất Thác và Từ Khôn.
“Haizz! Lão Từ, Đinh đạo hữu cũng có bạn gái rồi, anh nói xem, sao hai chúng ta vẫn còn độc thân chứ?
Không biết Lỗ Quang ở dưới đó liệu đã tìm được bạn gái để bắt đầu cuộc sống mới hay chưa, hay là đi đầu thai rồi.”
Từ Khôn cười khổ:
“Đừng lo cho Lỗ Quang.
Sau trận chiến này, nếu tôi còn có thể sống sót, tôi cũng sẽ đi tìm một người bạn gái.
Mẹ nó, mỗi ngày đều kè kè bên cạnh tên ngốc như cậu, làm ông đây không có cơ hội nào tìm bạn gái…”
Khi tôi và Mộ Dung Ngôn đang đùa giỡn nhau, thuyền đã nhổ neo ra khơi.
Vì có được hải đồ chính xác nên sau khi rời khỏi cảng Nham Nhai Thạch, chúng tôi sẽ thẳng tiến tới Biển Sương Mù.
Hơn năm mươi chiếc thuyền lớn, bắt đầu tiến về biển cả bao la dưới cái nắng như thiêu đốt của buổi trưa.
Nhưng mọi người trên thuyền đều ngập tràn một niềm tin, dựa theo sự kiên trì và không ngừng khao khát chiến thắng.