Nhìn thấy chúng tôi, gã khẽ mỉm cười: “Khương Minh, Mộ Dung Ngôn, không ngờ tới nha! Chúng ta cũng có hôm nay.”
“Viêm Tiêu, đã đến lúc chiến đấu rồi.” Tôi lạnh lùng mở miệng, lưỡi kiếm đã dính đầy máu tanh.
Kết quả, Viêm Tiêu lại xua tay.
“Không vội, còn cần chút thời gian nữa Thiên môn mới mở ra, cũng cần có chút năng lượng đặc biệt.
Đương nhiên, cách nhanh nhất là cậu dùng chính chân hồn của mình để hiến tế cho Thiên môn.
Như vậy, Thiên môn sẽ được mở ra trong nháy mắt.”
“Nằm mơ đi!” Tôi quát lại một tiếng lạnh lùng.
Cho dù tôi có ngu ngốc, tôi cũng tình nguyện tự nổ chính linh hồn của mình chứ không thể hiến tế.
Nhưng Viêm Tiêu vẫn cười:
“Đương nhiên, ngoại trừ cách này ra, vẫn còn có một cách khác nữa.
Đó chính là hiến tế tất cả linh hồn sống ở nơi này, tạo ra một hồn lực cường đại, mở được Thiên môn.
Nhìn thời gian thì, hẳn là có thể mở pháp trận ra rồi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ồ lên.
Hiến tế tất cả linh hồn sống ở nơi này ư?
Hơn nữa, cộng thêm cả số lượng của quỷ binh, chẳng phải đã lên tới con số 100.000 à?
“Hừ, mày có thể làm được sao?”
“Đúng vậy, hôm nay chính là ngày chết của mày.”
“Đã sắp chết đến nơi, còn mộng tưởng hiến tế chúng tao ư?”
“Yêu đạo, hôm nay mày chắc chắn phải chết rồi, nói năng ngạo mạn.”
“…”
Mấy vị đồng đạo đã xông tới đỉnh núi lần lượt lên tiếng.
Tiếp theo đó, càng ngày càng có nhiều vị đồng đạo xuất hiện hơn.
Lúc này, Đạo môn đã vây bao quanh toàn bộ đỉnh núi.
Nhưng Viêm Tiêu vẫn nở nụ cười lạnh lùng.
“Khương Minh, cuối cùng chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé.” Nói xong, Viêm Tiêu vung tay lên.
Chiến quan tài bằng thuỷ tinh đặt cách đó không xa chợt nổ tung.
Ngay sau đó, một người đột nhiên bay ra ngoài.
Người nọ vừa xuất hiện, con ngươi của tôi đã co rụt lại.
Người đó không phải là ai khác, mà chính là Dương Tuyết.
Dương Tuyết, thật sự bị bắt tới nơi này.
Rất nhiều đệ tử của phái Võ Đang cũng nhận ra người quen.
Nhìn thấy Dương Tuyết, mọi người đều thay đổi thái độ.
“Là sư tỷ.”
“Dương sư muội.”
“Dương Tuyết…”
Dương Tấn của phái Võ Đang bước lên phía trước một bước, cau mày lại.
Tuy nhiên, Viêm Tiêu lại giơ tay ra bóp lấy cổ Dương Tuyết.
“Viêm Tiêu, ông muốn làm gì?” Tôi cũng tiến về phía trước một bước, chĩa trường kiếm ra.
Viêm Tiêu lại bày ra một động tác như phòng thủ.
Cuối cùng, gã đột nhiên kết một đạo thủ ấn.
Hai mắt gã mở ra, bỗng nhiên mở miệng: “Bắt đầu đi!”
Lời vừa nói ra, đảo Mắt Quỷ dường như đã xảy ra dị biến.
Toàn bộ đảo Mắt Quỷ đều đang rung chuyển.
Thiên Môn càng trở nên đỏ rực hơn.
Khu vực xung quanh đảo Mắt Quỷ bất chợt bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng màu đỏ như máu.
Tất cả các vị đồng đạo và quỷ binh đang chiến đấu ở nhiều nơi khác nhau trên đảo Mắt Quỷ, đều đang nhìn lên bầu trời.
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chuyện gì thế này?”
“Tôi không biết, chẳng lẽ Mắt Quỷ sắp thoát ra rồi sao?”
“…”
Rất nhiều người đều đặt ra nghi vấn.
Khoảnh khắc tiếp theo, những chuỗi phù văn kỳ dị xuất hiện trên mặt đất.
Chùm ánh sáng đỏ như máu dường như đã biến toàn bộ hòn đảo thành một cái đĩa máu.
Đồng thời, tôi còn nhìn thấy từng tia hồn khí bắt đầu bay về phía Thiên môn.
Tất cả đều bị hút vào trong Thiên môn, chùm ánh sáng đỏ như máu lại tiếp tục được phóng ra.
Sau đó, tôi nhanh chóng nhận ra, hình ảnh Mắt Quỷ kia cũng càng lúc càng trở nên chân thật hơn, càng lúc càng hiện rõ hơn.
Hơn nữa, tôi có thể cảm nhận được, sức mạnh trong người mình đang bị rút ra.
Sức mạnh của chúng tôi bị Thiên môn hấp thu, và tụ tập trong cột sáng đỏ như máu đó.
Những vị đồng đạo đã bị hao tổn hết đạo khí, lúc này lại bị rút cả sinh lực, vì thế đã dẫn tới tử vong.
Cây cối bốn phía xung quanh cũng nhanh chóng khô vàng, sức sống của chúng cũng bị rút đến cạn kiệt.
Những động vật nhỏ trên đảo, vốn là vật đầu tiên được bọn Mắt Quỷ tạo ra, lúc này cũng bị hút khô, từ một sinh vật sống biến thành bộ thây khô.
Trong lúc nhất thời, tất cả sinh vật trên đảo đều phải đối mặt với nguy cơ tử vong.
Những hồn phách đó và hồn lực không ngừng biến mất.
Cuối cùng, hồn tan phách biến, bị Thiên môn hấp thu.
“Viêm Tiêu, ông đang làm gì?” Tôi kinh hãi thốt lên.
“Không làm gì cảm, tôi chỉ biến cả hòn đảo này, thành một tòa tế đàn mà thôi.
Hiện tại, ngoại trừ tôi ra, tất cả những thứ trên đảo này đều đã trở thành vật tế.
Đương nhiên, bao gồm cả cậu nữa.”
Gã vừa dứt lời, mọi người có mặt đều xôn xao
“Mày, mày muốn hiến tế tất cả mọi người?”
“Ở đây không phải vẫn còn đệ tử của tà giáo Mắt Quỷ chúng mày sao?”
“Điên rồi, điên rồi…”
“…”
Mọi người lại lên tiếng.
Viêm Tiêu vẫn không dao động.
“Vì có thể mở được Thiên môn ra, hy sinh một chút cũng là chuyện tất yếu mà thôi.
Đương nhiên, Khương Minh, cậu cũng có thể thay đổi một chút.
Cậu có thể thay mạng mình cho mạng của bọn chúng, bao gồm cả cô ta…”
Nói rồi, gã nhìn thoáng qua Dương Tuyết.
Đồng thời, có một tia sáng đỏ bắn ra từ giữa lông mày của Viêm Tiêu đến giữa lông mày của Dương Tuyết.
Ba hồn bảy phách của Dương Tuyết vốn dĩ không thể tụ hợp lại, thế mà lúc này đây, chúng lại có thể hợp nhất với nhau, khiến cô ấy tỉnh lại.
Tuy nhiên, Dương Tuyết vừa mới tỉnh lại, đã bị Viêm Tiêu bóp cổ, khiến khuôn mặt cô ấy lộ ra vẻ khó chịu.
“Viêm Tiêu, thả cô ấy ra. Ông muốn tôi làm gì?” Tôi kinh hãi, vội vàng mở miệng.
Viêm Tiêu nở một nụ cười lạnh:
“Rất đơn giản, hoàn tất số mệnh của cậu, tự lấy hồn mình ra hiến tế cho Thiên môn.
Như vậy, tôi sẽ thả cô ta, thả tất cả những người trên đảo đi.
Nếu không, bản tôn sẽ hiến tế tất cả mọi người.
Sau đó, giết chết ả đàn bà này.