Cuối cùng, giết cả tên phản bội gia tộc là cậu…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Viêm Tiêu đã lạnh lẽo, thậm chí còn trầm thấp hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc ấy, tôi không khỏi sửng sốt.
Lựa chọn này, lựa chọn này đối với tôi mà nói, quá khó, quá khó khăn.
Cứu Dương Tuyết? Hay là cứu những người còn lại đây?
Nếu tôi không cứu Dương Tuyết, Dương Tuyết sẽ phải chết ngay lập tức.
Nếu tôi không cứu những người còn lại, không phải là đang giúp ông ta sao?
Một khi Thiên môn mở ra, Mắt Quỷ từ Thâm Uyên sẽ xuất hiện, tất cả sinh linh trên thế giới này sẽ rơi vào cảnh lầm than.
“Khương Minh, khó chọn lắm sao?
Phải biết rằng, đây vốn là số mệnh của cậu.
Còn nữa, ả đàn bà này chung tình với cậu như vậy, chẳng lẽ cậu cứ trơ mắt nhìn cô ta chết đi ư?”
Nói rồi, tay gã lại dồn thêm chút lực.
Cơ thể Dương Tuyết lại run rẩy, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
Trong miệng cô ấy cố thốt ra mấy chữ: “Đừng, đồng ý…”
*****
Ba từ này dường như đâm xuyên qua trái tim của tôi, khiến lòng tôi đau đớn không thôi.
“Dương Tuyết…”
“Viêm Tiêu, ông thả Dương Tuyết.”
Tôi rất sốt ruột, nhưng lại không biết nên lựa chọn như thế nào.
Nhưng Viêm Tiêu lại tiếp tục nói:
“Thả ư? Khó lắm đấy!
Nếu không, cậu cứ tự sát trước đi!
Sau khi cậu tự sát, tôi sẽ thả cô ta ra. Con người của tôi, rất giữ chữ tín…”
Nghe đến đó, trong lòng tôi run lên.
Lựa chọn này, dường như tôi có thể chấp nhận được.
Bởi vì cho dù tôi có chết đi, cũng chỉ là không còn thực thể mà thôi.
Chỉ cần tôi không thực sự đưa linh hồn của mình cho gã, Thiên môn sẽ không thể mở ra.
Vì thế, tôi không chút do dự mà đáp lại: “Được, tôi tự sát, nhưng ông nhất định phải thả Dương Tuyết ra.”
Nói xong, tôi liền nâng kiếm Kỳ Lân lên, không chút do dự, thậm chí còn chẳng nhíu mày lấy một cái, đã định tự sát để cứu Dương Tuyết.
“Đinh đạo hữu, đừng mà! https://docs.google.com/uc?export=download&id=1a_TWQIR_TacKTontZybbWRC0-cCIOhha
“Anh Đinh, không được!”
“Đừng làm thế…”
Mọi người liên tục lên tiếng, còn tiến về phía trước để ngăn tôi lại.
Mộ Dung Ngôn đứng bên cạnh tôi vội vàng bắt lấy mũi kiếm:
“Đinh Phàm, anh nghĩ lại cho kỹ?
Một khi anh chết đi, tu vi hiện tại của anh sẽ mất hết.
Trở thành quỷ hồn rồi, anh sẽ không thể nào trở thành đối thủ của Viêm Tiêu.
Mà mấy vị tiền bối cấp Đế còn lại thì đang bị kiềm chế.
Đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản được Viêm Tiêu.
Gã muốn lấy chân hồn của anh, sẽ liền dễ như trở bàn tay.
Lúc ấy, Thiên môn chắc chắn sẽ bị mở ra.”
Mộ Dung Ngôn bắt lấy mũi kiếm, máu tươi không ngừng nhỏ xuống…
Trong nháy mắt, tôi như được đánh thức.
Đúng vậy, chỉ khi tôi còn thân thể thật thì mới có được đạo hạnh hiện tại.
Nếu không còn thân thể, tu vi của tôi tất nhiên sẽ trở về như cũ.
Tới lúc đó, tôi gần như chẳng thể trở thành đối thủ của Viêm Tiêu.
Tần tiền bối, Long Tuyền tiền bối, và các vị tiền bối khác vẫn còn đang chiến đấu.
Tuy rằng họ đã chiếm thế thượng phong, nhưng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi vòng chiến được.
Nếu Viêm Tiêu nhân cơ hội ấy ra tay với tôi, việc gã lấy được chân hồn của tôi quả là dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, nếu tôi không làm như vậy, chẳng phải Dương Tuyết sẽ bị gã giết chết sao?
Chẳng lẽ, bảo tôi nhẫn tâm nhìn Dương Tuyết chết đi ư?
Lần trước, cô ấy vì cứu tôi nên cơ thể mới bị thương nặng.
Hiện giờ cô ấy mới có chút hy vọng, thế mà lại rơi vào tay của Viêm Tiêu, trở thành nhược điểm để gã uy hiếp tôi.
Còn Dương Tuyết, tuy rằng cô ấy đang bị khống chế…
Tuy nhiên, mọi hành động của tôi, đều rơi vào tầm mắt của cô ấy.
Lúc thấy tôi chuẩn bị tự sát, cô ấy còn thấy rõ được vệt máu xuất hiện trên cổ tôi.
Máu tươi đã rơi xuống áo tôi, nhưng mắt tôi cũng chẳng thèm chớp lấy một cái.
Nếu không phải Mộ Dung Ngôn duỗi tay ngăn cản, tôi đã chết rồi.
Dương Tuyết rất cảm động, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Viêm Tiêu thấy âm mưu của mình bị vạch trần, tôi lại chậm chạp không chịu hành động, lại tiếp tục lên tiếng:
“Khương Minh, cậu lại do dự sao?
Chẳng lẽ, cậu không muốn cứu Dương Tuyết, và những người đồng đạo của mình sao?”
Gã vừa dứt lời, mấy vị tiền bối với các vị đồng đạo đều bị rút gần hết đạo khí.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết.
Hơn nữa, rất nhiều quỷ binh của Quỷ Minh đã bị rút cạn hồn lực.
Hồn lực của họ đã hoàn toàn bị cột sáng kia hút vào bên trong.
Toàn bộ thảm thực vật tại đảo Mắt Quỷ, cũng như mọi sinh mệnh trên đảo đều đã biến mất gần như hoàn toàn.
Đảo Mắt Quỷ về cơ bản đã mất hết sức sống, biến thành một hòn đảo sa mạc.
Lúc này, tôi đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Một bên là chính nghĩa, một bên là người bạn thân không thể không cứu, người có thể hi sinh cả sinh mạng vì tôi.
Tôi nên lựa chọn như thế nào đây?
Tuy nhiên, ngay vào thời khắc mấu chốt này, Dương Tuyết lại âm thầm kết một đạo thủ ấn.
Trong miệng cô ấy đột nhiên phát ra một tiếng: “Sắc!”
Ngay khi cô ấy vừa thốt ra lời này, cả người cô ấy bỗng run lên, hồn phách bắt đầu chấn động.
Viêm Tiêu nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt kinh hãi: “Cô, cô vậy mà tự huỷ hồn phách của mình ư?”
“Dương Tuyết!”
“Sư muội!”
“Tuyết sư tỷ”
“Tuyết Tuyết.”
“…”
Dương Tấn, Tống Sơn Hà, Từ Lâm Tĩnh, lão Phong cùng tôi đều hét lên.
Dương Tuyết thế mà lại kết ấn tự sát, vì không để tôi phải khó xử, cô ấy lại chọn tự phá huỷ hồn phách.
Giây phút ấy, một ngọn lửa giận thổi quét qua toàn thân tôi, cả người tôi đều như bùng nổ.
Dương Tuyết, là người phụ nữ duy nhất mà tôi “phụ lòng”.
Vì tôi, cô ấy đã hy sinh quá nhiều, cho dù đến cả mạng sống của mình cô ấy cũng không tiếc.
Chỉ vì, cô ấy yêu tôi.
Chỉ vì, cô ấy không muốn khiến tôi khó xử.
Cho dù cô ấy biết, trong lòng tôi không hề có cô ấy.