Cho dù cô ấy biết, trong lòng tôi, từ trước tới nay đều chưa từng yêu cô ấy.
Thế nhưng, cô ấy vẫn đưa ra lựa chọn như vậy.
Cô ấy là một cô gái rất tốt, một cô gái rất lương thiện.
Viêm Tiêu vô cùng tức giận, Dương Tuyết tự hủy hồn phách, hồn phách của cô ấy đã bắt đầu chậm rãi phân giải.
Cái chết chỉ còn cách cô ấy chốc lát nữa mà thôi.
Lấy cô ấy uy hiếp tôi, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Lúc này, gã xua tay, ném Dương Tuyết sang một bên y hệt như rác rưởi.
“Hừ, đồ vô dụng.”
“Dương Tuyết.” Tôi hét lên một tiếng, rồi trực tiếp vọt lên, đỡ lấy Dương Tuyết.
“Cô, sao cô phải khổ như vậy chứ?”
Tôi rưng rưng nước mắt, cảm nhận được ba hồn bảy phách của Dương Tuyết đang phân rã ra.
Không phải là tản ra, mà là phân rã.
Không có bất cứ ai có thể ngăn cản được tình trạng này.
Dương Tuyết cười.
“Kỳ thật, tôi, tôi đã tỉnh lại từ lâu rồi.
Chỉ là, chỉ là không thể động đậy được.
Những lời anh nói ngày ấy, tôi đều có thể nghe được.
Nghe được những lời, những lời anh nói với tôi.
Tôi, tôi rất vui vẻ…”
Sắc mặt Dương Tuyết đã tái nhợt, lúc này, cô ấy còn cố mỉm cười mà nói với tôi.
Cô ấy lương thiện như vậy, xinh đẹp như vậy, trẻ tuổi như thế.
Chỉ là số phận chết tiệt này, vì sao lại đối xử với cô ấy như vậy chứ?
“Không, không, tôi không muốn cô chết, tôi không muốn để cô chết…”
Trong lúc nhất thời, tôi cảm nhận được một áp lực rất lớn, đường đường là một người đàn ông, tôi thế mà lại bật khóc.
Đồng thời, tôi cũng không ngừng rót chân nguyên cấp Đế vào người cô ấy, tôi muốn cứu sống Dương Tuyết.
Tuy rằng, tôi biết đây là điều không thể.
Nhưng Dương Tuyết lại lắc đầu.
“Vừa rồi có thể nhìn thấy anh, có thể vì tôi, vì tôi mà tự sát.
Anh biết, anh có biết hay không?
Khụ khụ khụ, tôi vui vẻ thế nào anh biết không?
Đừng đau lòng nữa.
Về sau, về sau chị Mộ Dung, chị Mộ Dung sẽ, sẽ thay tôi chăm sóc, chăm sóc cho anh…”
Nói xong, Dương Tuyết giơ tay lên, muốn kéo Mộ Dung Ngôn đến bên cạnh mình.
Mộ Dung Ngôn nắm lấy tay Dương Tuyết.
“Em gái Dương Tuyết.”
“Chị biết không?
Tôi, tôi rất ghen tị với chị.
Nhưng, nhưng cũng chúc phúc cho chị.”
Dương Tuyết nói xong câu ấy, lại nhìn xung quanh.
Cô ấy thấy đại sư huynh Dương Tấn của mình, Tống Sơn Hà, Ngô Hưng Long, cùng hai người bạn thân Thư Hiểu Khiết, Cố Sương.
Còn có cả lão Phong, Phong ca, Từ Lâm Tĩnh,…
Chỉ là, cô ấy đã không còn sức mà gọi tên của họ nữa.
“Sư muội…”
“Tuyết Nhi…”
“Tuyết Tuyết…”
“Sư tỷ…”
“…”
Rất nhiều người đều gọi cô ấy.
Bọn họ biết, một tiếng này có thể chính là lời vĩnh biệt.
Ở giây phút hấp hối cuối cùng, Dương Tuyết vẫn lộ ra nụ cười ấm áp.
Cuối cùng, ánh mắt của cô ấy dừng trên người tôi: “Để tôi, để tôi sờ mặt anh một chút. Đưa tôi, đưa tôi về nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau mà mai táng, được, được không?”
Nói xong, Dương Tuyết chậm rãi giơ một tay khác lên, bàn tay ấy không ngừng run rẩy.
Cô ấy muốn vuốt ve gương mặt của tôi vào giây phút cuối cùng.
Mà tôi, nhìn thấy Dương Tuyết đã sắp hồn phi phách tán, nên không ngừng gật đầu: “Được, được, tôi đồng ý với cô, đồng ý với cô…”
Tôi đã khóc không thành tiếng, nước mắt tôi chảy theo cằm, nhỏ xuống đầu ngón tay của cô ấy.
Ngay tại trong khoảnh khắc này, hồn phách của Dương Tuyết phân rã, tan biến trong nháy mắt.
Bàn tay đang giơ lên và run rẩy của cô ấy lập tức rơi xuống, nặng nề rơi xuống đất.
Lúc này, Dương Tuyết đã chết, hồn phách cũng không còn.
Cô ấy đã mang theo cả niềm khát khao với thế giới, cùng tình yêu với tôi rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn, vĩnh viễn không xuất hiện nữa…
“A a…”
Tôi ôm Dương Tuyết, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to.
Nỗi tức giận vô tận như xé rách cả trái tim tôi.
Tim tôi như bị dao cắt, như thể bị ngũ mã phanh thây.
(Ngũ mã phanh thây: Một trong những hình phạt rất đáng sợ thời cổ đại. Người ta sẽ buộc tứ chi và cổ của người bị phạt vào năm trước xe ngựa, sau đó thúc ngựa chạy về năm hướng khác nhau, cho đến khi thân thể của phạm nhân bị xé thành nhiều mảnh.)
Hoả Thiên Khí chỉ trong nháy mắt đã tự động vận chuyển.
Trong nháy mắt, Hỏa Thiên Khí đã bị đốt cháy đến 100%, thực lực của tôi càng trở nên cường đại hơn.
Tôi muốn giết Viêm Tiêu, tôi phải trả thù cho Dương Tuyết…
****
Khí tức cuồn cuộn, lập tức khiến những người xung quanh lung lay.
“Viêm Tiêu, tao muốn mày phải chết…”
Hai mắt tôi đỏ rực như nhuốm máu, dường như có thể phóng một ngọn lửa ra ngoài.
Tôi nhẹ nhàng buông di thể của Dương Tuyết xuống.
Cả người tôi như hóa thành một tia lửa, xông thẳng về phía Viêm Tiêu đang đứng trước Thiên môn.
Viêm Tiêu hừ lạnh một tiếng:
“300 năm trước, tao và mày đã cùng cạnh tranh với nhau.
Tao không đánh lại mày.
300 năm sau, tao và mày lại giao tranh với nhau.
Tao sẽ tự tay giết chết mày…”
Nói xong, Viêm Tiêu đột nhiên di chuyển.
Chớp mắt, cả hai người chúng tôi đã lao vào đánh nhau.
Viêm Tiêu có 300 năm công lực, lại công thêm các yếu tố tự nhiên.
Thực lực của gã đã vượt xa tôi rất nhiều, kết quả, mới đánh được mười mấy chiêu, tôi đã rơi vào thể hạ phong.
Cho dù Hoả Thiên Khí đã lên tới 100%, tôi cũng không phải là đối thủ của Viêm Tiêu.
Sức mạnh của Viêm Tiêu có thể nói là vô cùng cường hãn.
Uy lực cường đại cấp Đế, khiến cho mọi người không thể tới gần.
Đến cả Mộ Dung Ngôn đã tiếp cận Đạo Đế, cũng không thể gia nhập vào vòng chiến đấu của chúng tôi.
Đám yêu đồ của phái Mắt Quỷ, bắt đầu xông lên từ mọi nơi tới đỉnh Thiên môn, bảo vệ Viêm Tiêu.
Kết quả, đỉnh Thiên môn lại biến thành một chiến trường mới.
Các vị đồng đạo tuy rằng không thể tham gia vào vòng chiến của tôi và Viêm Tiêu, nhưng họ có thể ngăn cản những tên yêu đạo Mắt Quỷ ở xung quanh đó.