Rồi cả người tôi bắn thẳng ra ngoài nhanh như một tia chớp.
Lúc này, Viêm Tiêu cũng giơ lưỡi kiếm sắc bén lên, gã muốn giết chết bốn vị tiền bối đã suy yếu.
Tuy nhiên, tôi lại lao lên tấn công bất ngờ.
“Phanh” một tiếng, một dao chém xuống, một cánh tay của Viêm Tiêu đã bị tôi chặt đứt chỉ trong nháy mắt.
“A!” Viêm Tiêu kêu một tiếng thảm thiết, máu tươi văng ra khắp nơi.
“Viêm Tiêu, mày đáng chết.” Nói xong, tôi tiếp tục bước về phía trước.
Viêm Tiêu không ngừng lui về phía sau, mà con Mắt Quỷ ở trên không trung kia, cũng bắn ra mấy tia sáng để ngăn cản tôi.
Không có Viêm Tiêu, nó đừng hòng tìm được chân thân cho mình.
Thế nhưng hiện tại thực lực của tôi đã lên đến cấp Tiên, nên có thể nhẹ nhàng tránh thoát khỏi đòn tấn công của nó.
Cuối cùng, tôi tóm được cổ của Viêm Tiêu.
“Khương Minh…”
Khuôn mặt Viêm Tiêu lộ ra vẻ hung ác, dữ tợn và không chịu nhượng bộ.
Nhưng tôi không cần gã khuất phục, tôi chỉ muốn giết chết gã mà thôi.
“300 năm trước, mày không bằng tao.
300 năm sau, mày vẫn kém tao nhiều lắm…”
*****
Vừa dứt lời, Linh Đao trong tay tôi trực tiếp đâm vào cổ của Viêm Tiêu.
Cơ thể Viêm Tiêu chấn động, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân mình như bị hút đi.
Trong miệng gã cũng trào ra máu tươi. https://docs.google.com/uc?export=download&id=1a_TWQIR_TacKTontZybbWRC0-cCIOhha
Nhưng gã vẫn không cam lòng, mở miệng nói:
“Mày, mày là, kẻ phản, phản bội gia tộc.
Thánh, Mắt Thánh vẫn sẽ, vẫn sẽ xuất thế (ra ngoài)…”
“Miễn là tao còn ở đây, nó đừng hòng mơ về chuyện đó.” Tôi đáp lại gã một câu.
Cùng lúc ấy, tôi cũng dồn thêm chút sức, rồi trực tiếp bẻ gãy cổ của Viêm Tiêu.
Tay trái của tôi khẽ kéo một cái, đã kéo được hồn phách của gã ra ngoài.
Rồi tôi lại vặn tay một cái, “phanh” một tiếng, hồn phách của Viêm Tiêu nổ tung.
Hồn phách của Giáo chủ Viêm Tiêu của tà giáo Mắt Quỷ, lúc này đã tan thành tro bụi.
Cùng lúc đó, trên bầu trời có một tiếng sấm nổ.
“Ầm vang!”
Tia sét đầu tiên của thiên lôi kiếp trực tiếp bổ về phía tôi.
“Nhóc con, mau tránh ra!”
Tôi không dám chậm trễ, đây là sét trời đấy, nếu bị nó đánh trúng, hồn phách của tôi sẽ tan biến ngay.
Hoặc là tôi phải dốc toàn lực để ngăn cản, hoặc là dùng hết sức để né tránh.
Nhưng tốc độ của sét trời cực nhanh, tôi có muốn né cũng rất khó khăn.
Tôi vẫn bị sét đánh trúng, sức mạnh từ sấm sét khiến cả người tôi đau đớn và tê dại.
Làn da của tôi bị nứt toạc ra, máu tràn ra khỏi cơ thể.
Mặt đất cũng bị nổ thành một cái hố lớn, có bán kính khoảng chừng 30 mét, toàn bộ đỉnh núi Thiên môn cũng bị sét đánh nứt.
Dường như nó có thể nứt toạc ra bất cứ lúc nào.
Đây chính là sức mạnh của sét trời.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tin được
Đây là Tiên kiếp, đồng thời cũng là đạo Tiên kiếp đầu tiên.
Theo truyền thuyết, có đến chín đạo Tiên kiếp.
Đạo sét trời đầu tiên đã suýt chút nữa đánh vỡ cả một đỉnh núi, đến đạo sét trời thứ hai, tôi biết phải làm sao?
Tuy nhiên, tôi vẫn đứng dậy một cách khó khăn.
Toàn bộ cơ thể tôi dường như rã rời thành từng mảnh, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.
Sứ mệnh của tôi còn chưa hoàn thành.
Mục tiêu tiếp theo của tôi là con Mắt Quỷ hư ảo kia.
Mà thời gian của tôi hiện giờ còn chưa tới 30 giây.
“Mắt Quỷ, tới lượt mày rồi.” Nói rồi, tôi lại định ra tay.
Thế mà, con Mắt Quỷ hư ảo kia lại chẳng hề sợ hãi, hiện tại nó chỉ là hình chiếu, không phải là bản thể.
Ở thế giới này, nó không thể đánh bại tôi trong trạng thái này.
Lúc này, nó đột nhiên lên tiếng:
“Đinh Phàm, tôi là chủ nhân của Thâm Uyên, nắm giữ thần lực vô tận.
Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi có thể làm cho cô gái kia sống lại.
Tôi cũng có thể khiến cho mọi người ở nơi này được tái sinh.
Thậm chí, tôi còn có thể cho các người sự trường sinh bất tử.
Cùng tỏa sáng với trăng sao trên thế giới này, cậu thấy thế nào?”
Nghe đến đó, tôi đột nhiên run lên.
Điều kiện này làm cho tôi động lòng.
Không phải vì được trường sinh bất tử, có thể sáng ngang với trăng sao.
Mà là làm cho Dương Tuyết sống lại.
Dương Tuyết, tôi có thể giúp cô ấy sống lại.
“Đinh Phàm, không thể nghe lời nó.”
“Đinh Phàm, cậu còn ngây ra đấy làm gì?
Đạo sét trời thứ hai sắp đánh tới mông rồi.”
“Đinh Phàm, mau ra tay đi.”
“Hồn phách đã tan biến, không ai có thể giúp cho họ sống lại được đâu.”
Bốn vị tiền bối cấp Đế không ngừng hét lên.
Cùng lúc đó, Kỳ Lân tiền bối vẫn còn một tia ý chí và chút sức lực, cũng đã lên tiếng: “Nhóc con, đừng bị mấy lời ba hoa của nó mê hoặc, mau tiêu diệt nó đi. Thời gian không còn nhiều đâu.”
Giờ phút này, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Không. Cho dùng tôi có thể giúp Dương Tuyết sống lại, cô ấy cũng không muốn tôi dùng cách ấy để giúp bản thân sống lại.
Nếu làm như vậy, chúng sinh trong thiên ha, sinh linh khắp tam giới đều rơi vào cảnh đồ thán.
Như vậy, sẽ có bao nhiêu người giống Dương Tuyết, còn bao nhiêu bậc hồng nhan tri kỷ bị yên ma tàn sát nữa?
(Hồng nhan tri kỷ 红颜知己: người con gái mà bạn có thể nói với cô ấy tất cả mọi bí mật kể cả điều mà bạn không thể nói được với vợ hay người tình, từ này khác nghĩa với mấy “em gái mưa”, “em gái nắng” của các anh trai nhá. )
Tôi không thể làm như vậy được.”
Nghĩ đến đây, sắc mặt của tôi trầm xuống:
“Mắt Quỷ, mau chịu chết đi!”
Tôi vừa dứt lời, Cung chủ Bách Hoa Cung đã ném Phương Thiên Họa Kích trong tay mình ra cho tôi: “Đón lấy.”
Tôi giơ tay đón được thanh kích, vừa cầm được Phương Thiên Họa Kích, tôi đã trực tiếp đánh thẳng lên trời cao.
Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người trên đảo Mắt Quỷ đều nhìn về phía tôi.
Mỗi một người, đều nhìn thấy được hy vọng trên người tôi.
Mỗi một người, đều thấy được sự quyết tâm trên người tôi.