Đối mặt với 6 tu sĩ đều có cảnh giới trên mình, dù nghịch thiên thế nào đi nữa thì chỉ với Lăng Dạ Huyền và tiểu Hắc thì cũng khó mà thoát nổi, thế nhưng Dạ Huyền chẳng hề tỏ ra chút sợ hãi gì, tâm trí nó vô cùng kiên định, không e không loạn. Từ tốn đặt ra nghi vấn với đám người kia.
" Ta và các người có vẻ không có thù oán, theo một nghĩa nào đó ta còn là người có ân với các ngươi nữa kia". Vừa nói nó vừa nhìn về Bất Phương Thành khiến tên này hơi chột dạ. "Thế nhưng đây là cách các người đáp trả ta sao"?
"Lúc này đúng là không có gì để phải che giấu nữa, dù sao ngươi cũng không sống được tiếp nữa thế nên ta sẽ tiết lộ chút bí mật cho người dễ nhắm mắt hơn". Một nam tử trầm ổn cất lời, hắn là một tu sĩ nguyên thần đỉnh phong, hơn nữa còn có thể là một áp chế giả, người này không hề mang chiến giáp như những thiếu niên còn lại thế nhưng khí tức hắn lại mang áp lực nặng nề như núi, khiến cho tiểu Hắc cũng phải e ngại.
Nam tử dừng một chút rồi lại tiếp tục " Có người bên trên muốn bọn ta diệt trừ ngươi, chưa kể vấn đề gia tộc, chỉ với thiên tư xuất chúng như vậy, nếu không diệt từ bây giờ thì tương lai không ai có thể áp chế được ngươi, vì thế nên ngươi đành phải bỏ mạng ở đây thôi."
Sau khi hết lời, nam tử kia giẫm chân một cái, khí cơ từ hắn tuôn trào ra như lũ, hai tay hắn vung kiếm bổ về phía Dạ Huyền. Thế nhưng những người này vẫn còn đánh giá thấp thực lực của mỹ thiếu niên kia.
Khi kiếm quang bổ xuống, hình bóng Lăng Dạ Huyền bị chẻ làm hai rồi nhòe đi, tiêu tán ngay lập tức. Điều này khiến nam tử kia rất kinh ngạc, sau đó hắn lại giật bắn mình bởi một tiếng hét thất thanh. Đó là tiếng hét của một nữ tu sĩ tụ đan cảnh, cổ của nàng đã bị chém một nhát, tốc độ quá nhanh khiến nàng không hề phản ứng kịp.
Lăng Dạ Huyền chỉ trong nháy mắt đã xử lý một người, bình thường không ra tay thì thôi một khi đã động sát niệm thì một kích tất sát. Thế nhưng điều này cũng chọc điên những tên còn lại. Tiểu tử này không những thoát khỏi lưỡi kiếm của đại sư huynh bọn hắn mà còn nháy mắt đã phản sát một người.
Ngay lập tức, cả bọn đồng loạt công về phía Lăng Dạ Huyền, nhưng tiểu Hắc đã xông ra cản lại hai tu sĩ tụ đan cảnh, muốn đánh cho bọn chúng không kịp trở tay. Nhưng với thực lực của nó nhất thời cũng không thể giết chết họ.
Hai người còn lại cùng Bất Phương Thành giết tới, thế nhưng Lăng Dạ Huyền cũng không nao núng, nó lấy ra thanh ngọc kiếm của Lăng Hành Thiên, đây là pháp khí do một vị đại năng chế ra, cấp bậc cũng cỡ thiên anh cảnh, quần ẩu với ba người kia.
Lúc này, chiến lực của Lăng Dạ Huyền mới toàn mở khiến cho bọn chúng vô cùng hoảng sợ. Ngũ môn kết hợp khiến tiêu hao khi dùng thân pháp hóa hư giảm xuống, không những thế kết hợp với phong vân kiếm pháp càng khiến tình thế trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết. Sương mù ngập trời, Lăng Dạ Huyền ẩn trong đó mà đánh du kích, điều này khiến ba người kia khó chịu vô cùng.
Với thực lực của tu sĩ nguyên thần cảnh nhưng bọn họ không thể bắt được tiểu tử kia, còn bị nó chém ngược lại, dù không có vết thương chí mạng nhưng cũng khiến cho chúng thấy được sự nhục nhã, ai mà ngờ được ba tu sĩ nguyên thần lại không thể làm gì được một tiểu tu sĩ khai môn chứ nói đến việc giết chết.
Ngay cả Bất Phương Thành dù đã thấy qua chiêu này nhưng cũng không làm gì được, đùa sao đến cả Huyết Vũ Bạo hùng còn bị chiêu này quấy đến trọng thương đấy. Điều này khiến hắn đâm ra hoảng sợ vô cùng, nếu không cẩn thận kết cục của bọn hắn sẽ giống với con gấu kia.
Thế nhưng trong lúc Lăng Dạ Huyền nghĩ mình đang thắng thế, đột nhiên nam tử kia ra lệnh cho mỗi người lấy ra một tấm ngọc giản. Ngọc giản màu tím, bên trên khắc chi chít trận văn, Lăng Dạ Huyền nhìn thấy thì thầm hô không ổn rồi, sau đó ngay lập tức dùng thân pháp phi như bay đến Kim Sí Hắc Cực báo, truyền âm cho nó chuẩn bị tháo chạy.
Thế nhưng đã muộn, những người kia đã kích hoạt trận văn, nhốt cả hai lại bên trong. Đây là một tòa sát trận không gian, là sát trận được mô phỏng từ sát trận đệ nhất của Lăng gia, điều này khiến nó nghĩ ngay đến vị đường huynh muốn giết mình kia.
Kết hợp với lời nói trước đó của nam tử nọ, xem ra lục đục nội bộ của Lăng gia đã vô cùng nghiêm trọng rồi, những kẻ kia muốn trả mọi cái giá để giết nó mà người bên phụ thân nó cũng không thể kịp thời cản trở được. Tình hình nguy hiểm hơn cả Lăng Dạ Huyền nghĩ.
Trong lúc này, sát trận đã buông xuống, năng lượng không gian là thứ vô cùng nguy hiểm, có thể giết chết 1 tu sĩ vô cùng dễ dàng. May thay tòa sát trận này bị khuyết một góc vì lúc nãy nó đã giết nữ tử kia, vì vậy nàng không thể tham gia phát động trận pháp được nếu không nó và tiểu Hắc đã chết ngay lập tức rồi.
Thế nhưng tình thế cũng không ổn, năng lượng không gian vẫn cuồng bạo ép xuống, muốn từ từ mài cả hai thành bột phấn. Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho đến lúc này, Lăng Dạ Huyền vẫn không hề bị sao, nhưng tiểu Hắc thì không ổn, toàn thân nó ôm lấy Dạ Huyền, bảo vệ mỹ thiếu niên khỏi năng lượng không gian nên thân thể bị thương trầm trọng.
Mặc dù đã bị gỡ ra nhưng con báo đó vẫn nhất quyết giữ chặt lấy nó, kiên quyết bảo vệ chủ nhân của mình tới cùng. Điều này khiến cho Lăng Dạ Huyền cảm động lắm, nhưng cũng đau lòng vô cùng. Nếu không phải vì nó chủ quan, tiểu Hắc và nó sẽ không rơi vào tình huống này.
Ngay khi thân thể Kim Sí Hắc Cực báo sắp không chịu nổi nữa, sắp bị xoắn nát tới nơi thì một ánh kiếm đỏ rực buông xuống. Kiếm quang chém qua người nam tử dẫn đầu kia, ngọc giãn hắn giữ cũng là mắt trận. Người này ngay lập tức bị chẻ làm hai, hắn còn không biết là ai đã ra tay với mình nữa. Cái chết đến một cách bất ngờ, ngọc giản cũng bị phá hủy.
Tòa sát trận dừng lại ngay sau đó, những kẻ khác cũng bị người kia ra tay, kiếm quang chói lóa một vùng nhưng bọn chúng đều may mắn sống sót và ôm thương thế bỏ chạy thành công. Lúc này trong toà điện phủ chỉ còn tiểu Hắc trọng thương sắp chết, Lăng Dạ Huyền vì muốn bảo vệ lại cho nó mà cũng bị thương nghiêm trọng cùng người nam tử bí ẩn vừa ra tay kia. Y là ai và mục đích của y là gì?