Thiên Dạ Chi Đích Phu Thê

Chương 4 - Ma Tôn Cái Thế

Dù vậy đạo thiên kiếp vẫn đang tiếp diễn, từng tia lôi điện không ngừng oanh tạc trên người sinh linh kia, mặc dù thân thể y lại chẳng ảnh hướng tí nào, từng bức đạo văn hiện ra trên người y đã cản hầu hết sự hủy diệt, sinh mệnh chi lực ngày càng mạnh mẽ, âm thanh tim đập tựa như tiếng trống, vang vọng đến mọi ngóc ngách núi rừng. Khi nam tử mở mắt, một luồng khí tức xung thiên, năng lượng mạnh mẽ đỏ rực như lửa bạo tạc theo sự thức tỉnh ấy, thậm chí muốn đẩy lui cả đợt thiên kiếp này.

Trong ánh mắt của chúng sinh, hình ảnh một nam tử nhân loại, lại có thể xác cường đại đến mức đứng trước sự tàn phá của lôi kiếp mà thiên địa buông xuống vẫn không hề hấn gì. Thân ảnh ấy chậm rãi cất bước, mỗi sự chuyển động của y đều phát ra tiếng nổ vang rung trời, dù là không gian cũng bị xáo trộn trước sức mạnh to lớn. Y đăng lâm bầu trời, dưới mỗi bước chân nở ra từng bông hoa đại đạo màu đỏ như bỉ ngạn, tạo thành một cây cầu theo từng bước đi.

Lôi kiếp vẫn liên tục đánh xuống nhưng đã suy yếu đi rất nhiều, nam tử nhẹ nhàng thong dong di chuyển. Khi đạo lôi kiếp thứ bảy kết thúc thì y cũng dừng lại. Lúc này hình dạng nam tử ấy mới được lộ diện, mái tóc đen tuyền tung bay trong gió, gương mặt tinh xảo không một khiếm khuyết, đôi mắt ưng đỏ rực như hồng ngọc hiện lên từng vệt ánh lửa. Thân lõa thể không một mảnh vải có thể nhìn rõ được từng khối cơ bắp cân đối và cứng rắn, làn da trắng sáng như ngọc, từng bức đạo văn không ngừng tràn ra như tạo thành một chiếc kén.

Trên người y tỏa ra khí tức đầy mạnh mẽ, tựa như có thể lực áp vạn quân, tranh hùng xưng bá với chư thiên, khiến cho vô số hung thú bên dưới chỉ có thể run rẩy cuối đầu quỳ phục. Sức mạnh khủng khiếp này tưởng chừng như có thể xóa xổ bọn chúng chỉ trong một ý niệm, một sự áp chế toàn bộ về cảnh giới, không phải là áp chế về sinh mệnh thì đúng hơn, tựa như đang đối mặt với thần minh chí cao vô thượng.

Chỉ có điều vị thần đó đang chuẩn bị phải hứng chịu những đợt thiên kiếp cuối cùng. Đây chính là thiên địa kiếp phạt, cho dù có là thần, sống trong mảnh thiên địa này thì cũng không thể đối nghịch. Đạo thứ tám và thứ chín sẽ vô cùng khủng bố, nếu là cấp độ thú vương mà hứng chịu những đạo thiên kiếp như vậy thì sẽ hóa tro ngay khi vừa tiếp xúc.

Nam tử hít sâu một hơi, thân thể hoàn mỹ hiện lên từng bức đạo văn, y đang chuẩn bị để đón lấy một đợt thiên kiếp mới. Từng vầng sáng màu đỏ không ngừng tỏa ra, tựa như mặt trời chói lóa, rực rỡ. Đợt thiên kiếp thứ tám đã buông xuống, tựa như biển cả mênh mông, mỗi một tia đều to lớn như ngọn núi, chỉ mới phát đầu tiên đã đánh cho thân thể y chao đảo, có vẻ đạo thiên kiếp này không chỉ mạnh hơn trước đó gấp đôi, đây là ý chí của thiên địa, muốn tuyệt sát nam tử kia. Rốt cuộc y đã làm ra chuyện không thể dung thứ gì mà có thể khiến cho thiên địa buông xuống kiếp nạn khủng bố như thế.

Từng đạo thiên kiếp không ngừng oanh kích liên tục cuối cùng cũng đã khiến cho thân thể nam tử ấy bắt đầu xuất hiện vết thương. Theo sự hủy diệt, những vết rách bắt đầu chằng chịt và dần mở rộng ra, máu tươi chảy xuống, nhiều chỗ bị cháy đen thành than. Y không ngừng vận chuyển lực lượng chống đỡ, đạo văn không ngừng bị giải thể, từng bông hoa đại đạo nở rộ cũng hứng chịu lấy cơn bão thiên kiếp, nhanh chóng bị đánh cho nát bấy. Thân thể y tràn ngập đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, huyết sắc nhộm trời cao.

Đến khi đợt thiên kiếp thứ tám qua đi, chuẩn bị áp xúc cho một cuộc tấn công mới, nam tử đứng trên trời mới thở một hơi, thân thể ấy vốn xinh đẹp hoàn mỹ nay lại cháy đến tám phần, máu tươi đầm đìa. Thế nhưng dù đứng trước kiếp nạn khủng bố thì y vẫn vô cùng trấn tĩnh, hai con ngươi đỏ rực mà thâm thúy. Nam tử nhanh chóng vận chuyển công pháp. Từ trong người y, một vầng huyết nguyệt hiện ra hấp thu lấy vô tận linh khí xung quanh để tăng tốc độ chữa lành thân thể.

Chỉ sau một khắc, đợt thiên kiếp thứ chín đã đến, lần này nó có đến năm màu, được xưng là ngũ hành lôi hải. Sức công phá ít nhất gấp ba lần so với đợt thiên kiếp thứ tám khiến cho vừa đối mặt nam tử đã ho ra máu, thân thể cháy đen và bị đánh rơi thẳng xuống từ trên trời. Lôi hải ngũ sắc bao phủ khắp không gian, cho dù đã lui lại rất xa thì rất nhiều sinh cũng bị dính phải một tia chớp hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.

Nam tử nhanh chóng đứng lên, y cắn răng kiên trì để bản thân phải chịu đựng kiếp phạt này. Tuy nhiên, nhiêu đó cũng không có ý nghĩa gì, thân thể y nhanh chóng nứt vỡ, máu chảy đầm đìa, sinh cơ vốn mạnh mẽ đang bị mài một dần đi. Đạo quả bị chém một đao, lôi kiếp chảy dọc khắp thân thể, phá hủy đi mọi sinh cơ. Đến khi thiên kiếp đã tan đi hẳn, thân thể nam tử ấy cũng đã cháy đen không còn ra hình dáng, huyết nhục mơ hồ, thậm chí còn đang tan rã, ngọn lửa sinh mệnh lay lắc tựa như sắp tắt, đạo quả vỡ nát.

Những sinh linh xung quanh vốn đều cho rằng y sẽ không vượt qua được trường hạo kiếp này thế nhưng sự việc diễn ra tiếp theo lại đánh vỡ thế giới quan của chúng. Một giọt máu được bức ra từ thân thể cháy đen, sau đó nó nhanh chóng bốc cháy, tinh hoa linh khí bốn phương tám hướng không ngừng đổ dồn vào, sau đó thân xác cháy đen kia chia năm xẻ bảy hóa thành từng đạo ánh sáng rồi cùng nhau dung nhập vào giọt máu ấy. Chỉ trong giây lát, một thân ảnh vĩ ngạn không một khiếm khuyết lại tái hiện tựa như chưa từng có một vết thương nào.

Điều này khiến cho các sinh linh sợ hãi đến há hốc mồm, ngay cả những thú vương cường đại kia cũng sững sờ. Chúng chưa từng thấy một sinh linh nào có thể nghịch thiên như thế, ngay cả từ một giọt máu cũng có thể tái sinh lại hoàn mỹ như thế, hắn rốt cuộc là thần linh nơi nào?

Một tồn tại cổ đại đã thức tỉnh, hắn độ thiên kiếp khủng bố nhất do thiên địa đại đạo hạ xuống nhưng vẫn không chết, dùng tư thái bễ nghễ thiên hạ mà đương đầu với số mệnh, nghịch thiên mà đi. Sau khi thiên kiếp tan đi, ráng lành buông xuống, khiến cho sinh cơ nơi đây tựa như được gột rửa, ánh sáng nhu hòa lần lượt chiếu rọi đến các cánh rừng, báo hiệu cho tràng tai họa đã chấm dứt.

Nam tử ấy hạ xuống bãi phế tích, hắn đứng lặng yên, mắt nhắm cảm nhận. Xung quanh vô số sinh linh đứng quan sát. Không một ai dám dị động, thực lực của người này bày ra đó, mạnh mẽ vô biên, ai dám đương đầu. Thế nhưng y bỗng nhiên phun ra một búng máu lớn, mái tóc bạc trắng đi, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ suy yếu của y. Thân thể không kiềm được khụy xuống, sinh mệnh lực lại suy giảm nhanh chóng.

"Hắn cũng là nỏ hết đà rồi, vượt qua thiên kiếp khủng bố như vậy, căn nguyên sinh mệnh sớm đã hao gần hết, quan trọng nhất là hắn đã bị thiên địa chém đi đạo cơ, bây giờ cũng chỉ còn lại một cái thể xác đang suy tàn mà thôi."

Một con thú vương cường đại, đôi mắt bắn ra hào quang sáng quắc bình phẩm. Hắn phóng nhanh về phía nam tử kia, muốn xâu xé nhục thân của y.

Thú tộc và nhân tộc từ xưa đến nay vẫn thường xuyên là tử địch, chính là vì nằm trong chuỗi thức ăn của nhau, một khi chạm mặt luôn sẽ có một phương này ăn thịt phương kia. Hơn nữa tu giả nhân loại càng cường đại thì nhục thân cũng như là bảo dược cực kì có ích cho tu sĩ thú tộc. Chỉ từ việc y hồi sinh từ một giọt máu cũng đủ chứng minh nam tử này hẳn có thể chất vô cùng phi thường khiến các thú vương vô cùng thèm khát.

Bình Luận (0)
Comment