- Rất đơn giản, chỗ ta có một con quay không gian, có thể xác định tính ổn định của không gian, cùng am hiểu không gian, ai có thể để con quay này đứng thời gian dài, người đó lý giải không gian càng cao thâm!
Nam Cung Nguyên Phong cười nhạt một tiếng, ngón tay điểm về phía trước, một con quay dài khoảng một thước xuất hiện ở trước mặt mọi người, rơi vào trên đài cao không nhúc nhích, mặc dù không có bất kỳ lực lượng gì, nhưng bốn phía con quay vẫn xuất hiện không ít vết nứt không gian nhỏ bé.
Có loại vết rách này, liền nói rõ không gian không ổn định, muốn để nó đứng lên, nhất định phải vững chắc không gian bốn phía, hoặc là nói, tu bổ địa phương vỡ vụn.
Mặc dù chỉ là đơn giản nhất, nhưng liên lụy đến Diễn Không thiên thư đệ tứ trọng… sáng tạo, quả thực không dễ dàng như vậy.
- Cái này...
Lạc Càn Trinh cũng nhìn ra điểm ấy, vẻ mặt lập tức khó coi.
Đối phương nói đơn giản, thật ra thì rất khó. Dù con cháu Lạc gia bọn họ lĩnh ngộ không gian pháp tắc rất nhiều, nắm giữ thiên phú đặc thù, nhưng muốn làm được điểm ấy, cũng không dễ dàng như vậy.
- Mạt Nhi, ngươi lên trước đến, biểu diễn cho chư vị cường giả Lạc gia xem!
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Nam Cung Nguyên Phong cũng không nói chuyện, cười nhạt một tiếng nói.
- Vâng...
Thanh niên gọi là Mạt Nhi thoạt nhìn hai mươi bảy tuổi, thân thể vụt qua, từ trong đám người đi ra, mang theo ý cương quyết, đi tới trước mặt con quay không gian, bàn tay lăng không trảo một cái.
Ông!
Không khí phát ra tiếng vang, từng đạo lực lượng không gian đặc thù lan tràn tới.
Nguyên bản không gian bốn phía con quay nghiền nát, trong nháy mắt nhận được chữa trị, đồ vật ngã trên mặt đất dần dần đứng thẳng lên, có điều không đến ba giây, lần nữa lắc lư, ngã trên mặt đất.
Hô!
Làm xong, trên đầu Mạt Nhi toát ra mồ hôi, miệng lớn thở hổn hển, ôm quyền lui về đám người.
- Chỉ là để con quay đứng thẳng như vậy, Mạt Nhi là thực lực yếu nhất trong mấy vãn bối, cho nên làm có chút miễn cưỡng, để mọi người chê cười...
Nam Cung Nguyên Phong cười nhạt một tiếng, nhìn lại:
- Lạc gia chủ, bắt đầu đi!
Khuôn mặt Lạc Càn Trinh tái mét.
Rất rõ ràng đối phương là điểm tướng, trước để cho người mình thí nghiệm thoáng cái, sau đó lại khiêu chiến, coi như người Lạc gia không muốn lên, cũng chỉ có thể lên.
- Gia chủ, ta đi thử một chút!
Trung niên trước đó lên đài ôm quyền nói.
- Làm phiền Lạc Phù trưởng lão!
Lạc Càn Trinh nhẹ gật đầu.
- Ừm!
Vị Lạc Phù trưởng lão này cũng không nhiều lời, tiến lên một bước, hít sâu một hơi, lông mày giương lên, giống như Mạt Nhi trước đó, lăng không trảo một cái.
Ông!
Bốn phía con quay không gian phát ra tiếng vang, đồ vật kia giống như người say lắc lư một cái, cuối cùng không có đứng lên.
Trên đầu chảy mồ hôi, kiên trì phút chốc, Lạc Phù trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lui về phía sau mấy bước, mặt như giấy trắng.
- Thật xin lỗi tộc trưởng...
Thân thể không ngừng lay động, Lạc Phù trưởng lão tràn đầy thất lạc.
Nhìn đối phương một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi tuỳ tiện làm được, còn tưởng rằng dễ dàng, không nghĩ tới dùng hết toàn lực cũng không thể thành công, khó trách người Chư Tử bách gia đến đây khiêu chiến, quả thực có bản lĩnh hơn người.
- Ta thử một chút!
Vị trưởng lão thứ hai cũng tới trước mặt, một lát sau phun ra máu tươi, giống như Lạc Phù trưởng lão, không cách nào làm cho con quay đứng lên.
Không tự mình trải qua còn tưởng rằng thứ này đơn giản, chân chính thi triển lực lượng không gian, mới biết được con quay không lớn này, còn nặng hơn một ngọn núi lớn, lý giải không gian không đạt tới, đừng nói để nó đứng lên, động một cái cũng khó khăn.
Nhìn thấy liên tục hai tộc nhân đồng thời thất bại, khuôn mặt của Lạc Càn Trinh càng thêm khó coi.
Đối phương là muốn lấy đi truyền thế thiên phù của gia tộc bọn họ, dựa theo tình huống bình thường, tiền bối Lạc gia vất vả mới tìm được, không có khả năng cho người, nhưng đối phương lấy ra Cổ Thánh thủ lệnh do Chư Tử bách gia lưu lại, còn có quy củ của Khổng sư quyết định, bị bức ép bất đắc dĩ, chỉ có thể tỷ thí.
Vốn nghĩ tộc nhân mình coi như không ai lĩnh ngộ phong cấm chân giải, nhưng mượn lĩnh ngộ đối với không gian, giữ cho không bị bại không khó, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thua dễ dàng như vậy, quả thực là đáng sợ.
- Ha ha, Lạc tộc trưởng, còn có ai để cho con quay đứng lên hay không? Nếu như không có, chúng ta liền từ chối thì bất kính!
Dường như đã sớm ngờ tới kết cục này, Nam Cung Nguyên Phong vuốt râu, cười nhạt một tiếng.
- Chậm đã!
Lời còn chưa dứt, một tiếng quát vang lên, Lạc Huyền Thanh tiến về phía trước một bước:
- Món bảo vật này là của ngươi, ai biết có làm tay chân hay không, cố ý để cho tộc nhân ta không cách nào hoàn thành? Cái gì lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ, nói trắng ra là đều phải dùng ở trong chiến đấu, mới có tác dụng lớn nhất! Như vậy đi, cùng cấp bậc, so thử với chúng ta, có thể thắng, mới coi như các ngươi chiến thắng, làm không được, chỉ là giả!
- Ý của ngươi là luận võ?
Nam Cung Nguyên Phong nhìn qua.
- Không sai!
Lạc Huyền Thanh gật đầu.
Mục đích khống chế không gian, chính là vì đề cao tu vi, tăng lên sức chiến đấu, có thể dùng quyền nói chuyện, cần gì phí nhiều chuyện như vậy, con quay cái rắm!
- Nếu ngươi có tự tin, Chư Tử bách gia chúng ta tự nhiên vui lòng tiếp!
Nam Cung Nguyên Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt lộ ra tự tin nồng đậm.
Chư Tử bách gia, Khổng sư thân truyền, hơn nữa truyền thừa chưa hề đoạn tuyệt, những vãn bối này cũng đều là học viên của Đại Nho đường, lấy một địch trăm, không sợ nhất chính là chiến đấu, dám khiêu chiến... Quả thực chính là tự tìm vô vị.
- Lạc tộc trưởng, hắn nói có giữ lời không?
Lần nữa nhìn qua.
- Đương nhiên!
Lạc Càn Trinh gật đầu.
Nhìn bộ dáng bây giờ, để con quay đứng lên đừng nói tộc nhân một trăm tuổi trở xuống, coi như hắn tự mình ra tay, cũng chưa chắc có thể làm được, chờ lấy thua, còn không bằng tỷ thí, có lẽ còn có chút phần thắng.
- Đã như vậy, Mạt Nhi, ngươi tiếp tục ra tay đi!
Nghe hắn đáp lại, Nam Cung Nguyên Phong nhẹ gật đầu:
- Vừa rồi Mạt Nhi khởi động con quay không gian, mặc dù nhận lấy chút tổn thương, nhưng tỷ thí với vãn bối các ngươi, hẳn là sẽ không quá mức miễn cưỡng!
Nghe đối phương nói, da mặt của Lạc Càn Trinh co rút, tức giận đến sắp nổi khùng, miệt thị trần trụi a!
Mới bị Trương gia đánh mặt một lần, Chư Tử bách gia chạy tới, đánh lần nữa... Chẳng lẽ ông trời chú định muốn Lạc gia suy bại?
- Tới đi, để cho ta nhìn xem cao chiêu của ngươi!
Lạc Huyền Thanh cũng tức sắp nổi khùng, cũng nhịn không được nữa, gào lên một tiếng, đi tới giữa đài cao.
- Ha ha!
Thanh niên Mạt Nhi cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng bay tới trước mặt đối phương:
- Ngươi là Thánh Vực bát trọng Động Hư cảnh sơ kỳ, ta cũng không bắt nạt ngươi, hiện tại áp chế tu vi đến cảnh giới tương đồng!
Rầm!
Tiếng nói kết thúc, lực lượng đối phương nhanh chóng hạ thấp, thời gian nháy mắt liền tương đồng Lạc Huyền Thanh.
- Bắt đầu đi!
Thấy hắn áp chế tu vi, thân thể Lạc Huyền Thanh vụt qua, vỗ tới một chưởng.
Tạch tạch!
Không khí vang lên tiếng sấm nổ, khí lực mạnh mẽ lập tức lan tràn tới.
So với lúc ở Thánh Tử điện dạy bảo Trương Huyền, thực lực của hắn có tiến bộ lần nữa, mặc dù không đột phá, nhưng cách Động Hư cảnh trung kỳ không xa.