Thiên Kim Danh Y

Chương 176

Sơ Huỳnh chỉ cười bất lực: “Liên Y, không cần giấu nữa. Trước kia ta ở huyện Nhạc Vọng, ta không hay ra ngoài nên không biết tin tức. Nhưng giờ thỉnh thoảng phải thay ngươi đi kiểm tra xưởng, bên ngoài đồn thế nào ta cũng nghe nhiều rồi.”

Sơ Huỳnh khẽ thở dài: “Chuyện Đông chinh ta không cần nói nhiều, có ngươi ở đó ta cũng yên tâm. Nam Khang Vương tuy có đại quân hùng hậu, nhưng quân Nam chinh là do Phi Vân Dương chỉ huy, đánh đâu thắng đó. Mà chiến công nổi bật của hắn lại gắn với chuyện… đem mỹ thiếp vào trong quân doanh.”

Tô Liên Y vội vàng an ủi nàng: “Sơ Huỳnh, đó chỉ là lời đồn thôi mà.”

Sơ Huỳnh cười khổ: “Đừng an ủi ta nữa, ta đoán được người cụ thể là ai rồi. Trong phủ tướng quân, có thiếp nào ta không biết sao?”

Tô Liên Y ngượng ngùng, vô cùng hối hận và áy náy vì lỡ lời: “Cái đó… cái đó…”

Nói mãi cũng không biết phải an ủi thế nào. Một người không màng chính thất và con thơ, lại đưa mỹ thiếp ra chiến trường, nàng thật chẳng biết phải dùng lời hoa mỹ nào để che đậy sự xấu hổ này.

Nụ cười tươi tắn trên gương mặt Sơ Huỳnh biến mất, nàng ngẩng đầu, bình thản nhìn vào lò sưởi đỏ rực trước mặt: “…Đừng tự trách, dù ngươi không nói ta cũng biết cả rồi. Vận mệnh của ta… cũng chỉ đến thế này thôi.” Thực ra nàng muốn nói, vận mệnh của ai cũng gập ghềnh như vậy, và nàng rất lo lắng cho tương lai của Tô Liên Y.

Tô Liên Y vội tìm chuyện khác để đổi đề tài: “Ta đã gặp Hoàng thượng rồi.”

Sơ Huỳnh sững người, sau đó ngẩng lên, vui mừng nhìn nàng: “Ngươi gặp hoàng huynh của ta thật sao? Nhưng sao hoàng huynh lại xuất hiện ở Thành Hoài Tĩnh?”

“Chắc là lo lắng chiến sự thôi.” Tô Liên Y liền kể hết những chuyện đã xảy ra trong quân doanh ngoài thành Hoài Tĩnh.

Sơ Huỳnh nghe xong thì vô cùng kinh ngạc: “Liên Y, ngươi điên rồi sao? Ngươi làm mấy thứ b.om đó để làm gì? Ngươi tự đẩy mình ra nơi đầu sóng ngọn gió rồi đấy! Đừng nói hoàng huynh ta sẽ kiêng dè ngươi, chỉ riêng chuyện phu nhân của Vân Phi Tuân – Tô Liên Y chế tạo ra thứ b.om uy lực vô song này, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền. Chẳng lẽ ngươi không sợ các nước khác bắt ngươi, tra tấn để ép ra công thức sao?”

Hạ Sơ Huỳnh thật sự hoảng hốt, gương mặt mất hết vẻ ngọt ngào thường ngày, đôi mắt mở to tròn. Ban nãy còn thân thiết nắm tay Tô Liên Y, giờ các ngón tay lại vô thức siết chặt, khiến bàn tay Tô Liên Y trắng bệch.

Tô Liên Y bị bóp đau, nhưng không giãy ra, vì nỗi đau này chính là nỗi đau trong lòng Sơ Huỳnh, nàng thật sự lo lắng cho Tô Liên Y.

“Yên tâm đi, thứ b.om đó không lợi hại như ngươi tưởng đâu, chỉ là một loại pháo khổng lồ thôi, nổ to để dọa người là chính.” Tô Liên Y trấn an.

Sơ Huỳnh vẫn không yên lòng: “Ngươi quá xem thường các quân vương rồi, lòng họ còn nhỏ hơn đầu kim ấy. Chỉ cần có một chút uy h**p, họ sẽ khuếch đại vô hạn. Họ thà giết nhầm trăm người cũng không bỏ sót một ai. Chết rồi, vậy giờ phải làm sao đây?” Sơ Huỳnh càng nghĩ càng lo, càng lo càng sợ.

Tô Liên Y chỉ cười khẽ, không ngăn nàng lại, mà nhìn Sơ Huỳnh đang cuống quýt, trong lòng lại nảy sinh chút tâm tư nghịch ngợm.

Sơ Huỳnh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tô Liên Y: “Thế này đi, sau này ngươi cũng đừng mơ tưởng gì tới việc làm hoàng thương nữa, cứ dùng công thức này làm điều kiện, ép hoàng huynh ta ban hôn cho ngươi và Phi Tuân. Sau khi thành thân, hoàng huynh ta sẽ cử người bảo vệ ngươi nghiêm ngặt. Quyết định vậy nhé!”

Tô Liên Y bật cười: “Tiểu nữ xin cảm tạ sự lo lắng của công chúa Kim Ngọc, nhưng công thức này, ta lại muốn phổ biến ra ngoài.”

Sơ Huỳnh sững sờ: “Phổ biến ra ngoài?”

Tô Liên Y gật đầu: “Đúng vậy, vẫn là câu nói cũ thôi, công thức này thực sự không có sức công phá ghê gớm như ngươi nghĩ. Trước kia người ta không phát hiện chỉ vì chưa nghĩ theo hướng này mà thôi. Giờ ta đã chế ra được b.om, thì các quốc gia khác chỉ cần để thợ pháo nghiên cứu, chẳng mấy chốc họ cũng sẽ tìm ra công thức. Ta muốn dùng danh nghĩa Hoàng Lệ Tĩnh để truyền bá trước, như vậy ta sẽ dễ dàng thoát thân.”

Nói đến đây, Tô Liên Y nhướng mày nhìn Sơ Huỳnh, người đang vỗ ngực tỏ vẻ nhẹ nhõm:

“Này, ngươi sẽ không đem bí mật nhỏ này của ta kể cho hoàng huynh ngươi chứ?”

Sơ Huỳnh liếc nàng một cái: “Trong mắt ngươi, ta là loại người như vậy sao? Ngươi với ta là tỷ muội hoạn nạn có nhau, ta với hoàng huynh tuy là ruột thịt, nhưng với ngươi cũng là tỷ muội. Chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích cốt lõi của hoàng huynh, ta tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời, ngươi cứ yên tâm.”

Trong lòng nàng cũng vô cùng cảm động, Tô Liên Y thực sự xem nàng là người của mình, đến bí mật này cũng nói ra.

Việc đem bí mật nói cho Sơ Huỳnh thật sự là một sự mạo hiểm. Lòng người khó đoán, ai biết được Sơ Huỳnh có quay đầu đem chuyện này nói hết với hoàng thượng hay không?

Nhưng Tô Liên Y vẫn chọn nói ra, một phần là vì tin tưởng nàng, phần khác lại mang một chút ý nghĩ đen tối, muốn lấy việc này làm phép thử. Nếu Sơ Huỳnh thật sự đem tất cả nói với hoàng thượng, vậy tình tỷ muội giữa hai người cũng kết thúc tại đây.

Tô Liên Y vốn là người thuần khiết, tình cảm của nàng luôn “thà ít nhưng thật”, bất luận là tình yêu hay tình bạn.

Hai người lại nắm tay nhau nói chuyện thêm một lúc lâu. Tô Liên Y kể cho Sơ Huỳnh nghe những điều mình thấy và nghe được trong quân doanh mấy ngày qua, còn Sơ Huỳnh thì nói lại những chuyện lớn xảy ra tại huyện Nhạc Vọng dạo gần đây.

“Đào Di nương sinh con rồi sao?” Tô Liên Y nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.

Sơ Huỳnh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, Đào di nương thật sự rất biết ơn ngươi. Sau khi sinh con còn gửi đến không ít lễ vật quý giá. Đáng tiếc là sinh con gái.” Sơ Huỳnh có chút cảm khái.

Tô Liên Y không đồng tình: “Sinh con trai hay con gái cũng như nhau, đều là máu thịt từ thân mình mà ra. Nếu ghét bỏ thì chính là không tôn trọng sinh mệnh này.” Nàng vốn không phải kiểu người trọng nam khinh nữ.

Trước đây Sơ Huỳnh nghe lời này sẽ không hiểu, vì trong mắt hoàng thất, sinh con trai mới là điều hiển nhiên, con gái hầu như vô dụng. Nhưng từ khi có con của riêng mình, nàng mới thực sự cảm nhận được tình cảm đặc biệt của người mẹ dành cho con, từ đó cũng chẳng bận tâm con là trai hay gái nữa.

“Vậy sau này ngươi và Phi Tuân cũng sinh một bé gái, gả cho nhà ta Hy Đồng nhé.” Sơ Huỳnh nói đùa.

Tô Liên Y khẽ bật cười: “Thôi nào, cho dù có sinh con gái đi nữa thì họ cũng là đường huynh muội đấy? Ngươi muốn Hy Đồng loạn luân à?”

Sơ Huỳnh bĩu môi: “Cũng đúng, phiền phức thật, giá như không phải là đường huynh muội thì hay biết mấy. Con gái của Tô Liên Y chắc chắn không sai, ta nhất định sẽ định sẵn mối hôn ước cho hai đứa từ nhỏ.”

Hai người lại cười nói rôm rả một lúc lâu. Hy Đồng tỉnh dậy, tiểu Miêu ôm Hy Đồng bước đến. Tô Liên Y đã lâu không gặp Hy Đồng, tuy là con trai của Sơ Huỳnh, nhưng trong lòng nàng cũng xem như con của mình. Nửa tháng không gặp, cứ ngỡ dài như mấy năm.

Sau khi Sơ Huỳnh cho Hy Đồng bú xong, Tô Liên Y bế đứa nhỏ chơi đùa một hồi, cho đến khi Âu Dương phủ nghe tin Tô tiểu thư đã trở về, đặc biệt phái người đến mời. Tô Liên Y mới đặt Hy Đồng xuống, tạm biệt Sơ Huỳnh, rồi lên đường đến Âu Dương phủ.

Cảnh vật ở Âu Dương phủ vẫn như xưa. Nửa tháng đối với cuộc sống an nhàn của Âu Dương lão gia cũng chẳng đáng là bao. Nhưng trong nửa tháng ấy, “khóa học” của Âu Dương Khiêm lại không hề bị gián đoạn, bởi dù không có Tô Liên Y, vẫn còn Lý Ngọc Đường.

Trước đó, Tô Liên Y đã truyền dạy cho Lý Ngọc Đường những tinh túy của việc “giáo dục” Âu Dương Khiêm. Người thông minh như hắn, tất nhiên lập tức lĩnh hội. Vì thế, dù Tô Liên Y vắng mặt, Lý Ngọc Đường vẫn đến mỗi ngày, cùng Âu Dương Khiêm chơi, dẫn dắt hắn “suy nghĩ”. Nửa tháng ngắn ngủi, Âu Dương Khiêm tiến bộ nhanh chóng, dù phản ứng có hơi chậm, nhưng đã biết vui buồn giận ghét, biết phân biệt đúng sai.

Tô Liên Y vừa đến thì chạm mặt Lý Ngọc Đường đang chuẩn bị rời đi.

“Ngươi ở đây sao?” Tô Liên Y hỏi.

Biệt viện Âu Dương phủ rộng rãi, sạch sẽ, tuyết đêm qua đã được dọn nhưng mặt đất vẫn còn đọng chút tuyết trắng.

Gió lạnh thổi qua, tung bay vài bông tuyết, cũng khẽ nâng vạt áo choàng trắng của cả hai.

Lý Ngọc Đường luôn thích màu trắng, từ y phục, giày vớ đều chọn sắc ấy; còn Tô Liên Y vốn không kén chọn màu sắc, nhưng chiếc áo choàng này do Sơ Huỳnh làm, chọn nền trắng thêu hoa văn đỏ.

Hai người đứng đối diện, giống như đã lâu ngày mới gặp lại, ít nhất là trong lòng Lý Ngọc Đường là vậy.

“Ngươi trở về rồi?” Lý Ngọc Đường trả lời một câu chẳng ăn nhập, nhưng sự xuất hiện của Tô Liên Y khiến trái tim vốn tĩnh lặng của hắn dậy sóng.

“Ừm.” Tô Liên Y khẽ mỉm cười dịu dàng, nghĩ thầm rằng việc Lý Ngọc Đường ở đây hẳn là nghe theo lời nàng dặn, giúp Âu Dương Khiêm luyện tập hồi phục.

“Lý công tử vất vả rồi, ta vào thăm Âu Dương công tử trước, còn ngươi định đi hay là…?”

“Ta cùng ngươi vào vậy.” Lý Ngọc Đường cười nhạt, phong thái nhã nhặn như ngọc.

Âu Dương Thượng Mặc đã thấy hai người sóng vai từ xa, ánh mắt càng lúc càng hiền hậu. Ông nhìn rõ những gì Lý Ngọc Đường làm trong thời gian gần đây, đúng là một đứa trẻ có thành ý, còn Tô Liên Y thì khỏi phải nói. Ân tình của nàng đối với Âu Dương gia không thể dễ dàng nói hết bằng lời cảm tạ.

Đôi nam thanh nữ tú trước mắt thật sự như một cặp trời sinh, khiến Âu Dương Thượng Mặc có chút xúc động muốn làm ông Tơ bà Nguyệt. Tiếc là lời ấy ông không dám nói ra, bởi thân phận của Tô Liên Y bên ngoài là một người đã có chồng. Chỉ tiếc rằng, không biết phu quân của nàng đang ở đâu, bao lâu nay vẫn chưa thấy bóng dáng.

“Liên Y, Liên Y, cuối cùng ngươi cũng đến rồi! Ngươi đã đi đâu thế?” Âu Dương Khiêm vốn định quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy Tô Liên Y trở lại liền bỏ ý định nghỉ, chạy ngay đến.

Tô Liên Y khẽ mỉm cười: “Ta đi gặp phu quân của ta.”

Nụ cười trên gương mặt Lý Ngọc Đường lập tức khựng lại, cả người như rơi xuống vực sâu, tựa như vừa từ đám mây hạnh phúc cao trên chín tầng mây rớt xuống. Hắn ngạc nhiên nhìn nữ tử dịu dàng trước mặt, rõ ràng khoảng cách rất gần, chỉ cần đưa tay là chạm tới, nhưng vào khoảnh khắc ấy, lại thấy xa vời vợi, ngăn cách bằng một hố sâu không thể vượt qua.

Âu Dương Khiêm nay đã hiểu ý nghĩa của “nương tử” và “phu quân”, liền kinh ngạc hỏi: “Liên Y đã có phu quân sao?”

Tô Liên Y mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Âu Dương Khiêm lại hỏi tiếp: “Vậy phu quân của Liên Y là ai? Sao ta chưa từng gặp qua?”

Tô Liên Y kiên nhẫn giải thích:

“Bởi vì phu quân của ta đang làm một việc rất quan trọng, nên chưa thể ở bên ta. Đợi khi việc ấy hoàn thành, hắn sẽ trở về.”

Nói đến đây, nàng cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Đúng vậy, đợi khi chiến sự kết thúc, hắn sẽ đến đón nàng đi, có lẽ là đến kinh thành, rời khỏi huyện Nhạc Vọng, nhưng chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, cuộc sống của hai người sẽ chẳng thay đổi gì cả.

Âu Dương Khiêm vẫn không hết tò mò: “Việc lớn gì thế? Liên Y nói cho ta biết có được không?”

Tô Liên Y mỉm cười bí ẩn: “Không được tò mò đâu. Bây giờ ta không thể nói, chẳng lẽ Âu Dương công tử muốn làm khó ta sao? Khi nào có thể nói, ta thề sẽ là người đầu tiên nói cho công tử nghe.”

Âu Dương Khiêm bĩu môi: “Được thôi.”

Tuy Âu Dương Khiêm hồi phục rất tốt, nhưng trí tuệ cũng chỉ tương đương với trẻ con mười tuổi, trong mắt Tô Liên Y đây đã là cực hạn. Muốn hắn hồi phục như người bình thường e rằng cả đời cũng khó thực hiện.

Sau khi trò chuyện với Âu Dương Khiêm thêm một lát, hắn được gia nhân dẫn về phòng nghỉ ngơi, dù còn luyến tiếc không muốn đi.

Trong đại sảnh, lò sưởi cháy rực, Âu Dương lão gia vốn yêu hoa, nên bốn phía đều đặt cây cảnh tươi tốt, xanh um. Tô Liên Y cùng Lý Ngọc Đường ngồi trò chuyện với ông.

Phần lớn là Âu Dương Thượng Mặc và Tô Liên Y nói chuyện, còn Lý Ngọc Đường chỉ lặng im lắng nghe, sắc mặt u tối.

Âu Dương Thượng Mặc kín đáo liếc nhìn Lý Ngọc Đường, thở dài trong lòng: “Cặp trai tài gái sắc này, hóa ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”

Trời đã muộn, Tô Liên Y khéo léo từ chối lời mời dùng bữa tối của Âu Dương Thượng Mặc, kiên quyết trở về nhà để cùng Sơ Huỳnh ăn cơm.

Trong bữa tối, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Tô Liên Y kể cho Sơ Huỳnh nghe chuyện xảy ra buổi chiều. Nàng không để ý rằng, nụ cười trên môi Sơ Huỳnh dường như sâu hơn bình thường, đôi mắt trong veo như sóng nước khẽ ánh lên vẻ suy tư tính toán.

Bình Luận (0)
Comment