Thiên Kim Danh Y

Chương 177

Tô Liên Y trở về huyện Nhạc Vọng, cũng đồng nghĩa với việc lại một lần nữa lao vào guồng quay bận rộn.

Xưởng rượu, tửu đ**m, xưởng mỹ phẩm, xưởng rèn sắt… tất cả đều tràn đầy năng lượng khi nghe tin tiểu thư Tô gia đã quay về. Tô Liên Y cũng lập tức đến từng xưởng để kiểm tra tình hình. Nàng đặc biệt hài lòng với Lôi Tử, tiểu chưởng quầy mới của tửu đ**m. Dù Lôi Tử không lanh lợi như Tiền Hội, nhưng thắng ở chỗ siêng năng, chăm chỉ, có lòng cầu tiến.

Người khiến nàng hài lòng hơn cả chính là quản sự Kiều Lục. Xưởng rèn sắt dưới sự quản lý của hắn đâu ra đấy, từng bộ phận vận hành trật tự, ai nấy đều làm đúng chức trách. Tô Liên Y không khỏi tò mò, không biết trước kia Lý Ngọc Đường đã dùng cách gì mà mời được người tài như Kiều Lục về làm việc.

“Liên Y tiểu thư, đây là sổ sách nửa tháng qua.” Trong phòng làm việc trong xưởng rèn sắt, Kiều Lục kính cẩn trình lên những quyển sổ sách cơ bản.

Tô Liên Y nhận lấy rồi lật xem qua. Chữ viết trong sổ ngay ngắn, gọn gàng, từng nét sắc sảo, thanh tú. Nét chữ như người, giống như chính chủ nhân Kiều Lục của nó: quy củ, có nguyên tắc, làm việc chu toàn.

Sổ sách được ghi chép rõ ràng, đâu ra đấy, có chi có thu, từ việc thu mua quặng sắt, tu sửa xưởng, đến việc bổ sung công cụ rèn; sản phẩm làm ra bao nhiêu, bán được bao nhiêu… đều không bỏ sót một điểm.

“Tất cả số bạc thu về, hễ vượt quá một ngàn lượng là ta lập tức đưa đến Tô phủ giao cho Sơ Huỳnh tiểu thư. Đây là các biên nhận.” Vừa nói, Kiều Lục vừa lấy thêm một quyển sổ khác. Mỗi trang đều là nét chữ mềm mại của Sơ Huỳnh, ghi rõ thời gian, địa điểm và số bạc đã nhận từ Kiều Lục.

Tô Liên Y khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng, xem qua toàn bộ sổ sách rồi nói: “Quản sự Kiều, vất vả cho ngươi rồi.”

Kiều Lục lập tức xua tay, không dám nhận công: “Tiểu thư nói quá lời rồi, đây đều là bổn phận của Kiều Lục, không dám nhận là công lao gì cả.”

Trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy việc nhìn nhầm người lớn nhất trong đời chính là đi theo Lý công tử. Lúc đó cứ ngỡ theo Lý công tử sẽ có tiền đồ xán lạn, không ngờ rằng việc kinh doanh của Lý công tử chẳng qua chỉ là một trò đùa giận dỗi nhất thời.

Khi hắn tưởng rằng mình đã bị hủy rồi, chẳng biết còn lấy danh dự nào để tìm một chủ nhân mới, thì chính Tô Liên Y đã không chấp nhặt chuyện cũ mà thu nhận hắn. Không chỉ là mức lương hậu hĩnh, mà còn là sự tín nhiệm giao cho trọng trách lớn lao, hắn sao có thể không cảm kích?

“Quản sự Kiều, lô thiết bị ta dặn dò trước khi rời đi, đã làm xong chưa?” Nàng đang nói đến những dụng cụ cần thiết cho xưởng mỹ phẩm.

“Đã hoàn thành rồi, đang được cất giữ trong kho số hai. Bây giờ tiểu thư muốn xem qua không?” Kiều Lục cung kính đáp.

“Ừm, dẫn ta đi xem.” Nói rồi, nàng đứng dậy, bước tới bên cạnh lấy áo choàng, vừa khoác lên người vừa cùng Kiều Lục rời khỏi phòng làm việc, hướng về phía kho hàng.

Theo đề nghị của Tô Liên Y, các kho hàng đều không đặt tên theo thói quen cũ của nước Loan như “Thiên”, “Địa”, “Huyền”, “Hoàng”, mà đặt số thứ tự cho dễ quản lý. Kho số hai hiện đang chứa chính là những thiết bị dành cho xưởng mỹ phẩm.

Khi nhìn thấy những bộ dụng cụ được sắp xếp ngay ngắn trong kho, tâm trạng của Tô Liên Y trở nên vô cùng phấn chấn. Việc gì nên làm thì phải làm ngay, nàng lập tức sai người chuyển hết các thiết bị lên xe ngựa chở hàng, một đường thẳng tiến về phía đông, đến xưởng mỹ phẩm.

Lúc này, xưởng mỹ phẩm tuy vẫn đang vận hành, nhưng phần lớn sản xuất vẫn dựa vào xưởng cũ ở thôn Tô gia. Phân xưởng tại huyện Nhạc Vọng tuy có mặt bằng rộng rãi, nhưng công nhân còn thưa thớt, trông có phần vắng vẻ tiêu điều.

Người làm trong phân xưởng đều biết “Thần Tiên Phương” sắp mở rộng quy mô sản xuất, chỉ không rõ bao giờ sẽ bắt đầu.

Tin tức từ xưởng mỹ phẩm sớm đã lan ra ngoài. Đám quý phụ nhân ai nấy đều mong mỏi chờ đợi từng ngày. Nay Tô Liên Y đã trở về, cuối cùng cũng bắt đầu khởi động kế hoạch bành trướng quy mô này.

Xưởng mỹ phẩm lập tức trở nên náo nhiệt. Mọi người tạm ngưng tay, ùa ra giúp vận chuyển thiết bị. Tô Liên Y đích thân hướng dẫn mọi người lắp ráp từng bộ phận. Ai nói nữ tử không bằng nam nhân? Dù là lao động chân tay hay kỹ thuật lắp ráp, các cô nương đều làm rất cừ khôi.

Tầm chiều tối, đợt thiết bị đầu tiên đã được lắp đặt hoàn chỉnh. Bước tiếp theo là chuẩn bị mở đợt tuyển công nhân quy mô lớn, đồng thời mua sắm nguyên vật liệu.

Buổi tối, Tô Liên Y lại mời các cô nương đến quán ăn nhỏ gần đó dùng bữa linh đình. Khách ăn uống tại quán một lần nữa được chứng kiến sự “náo động” nổi tiếng của các cô gái xưởng mỹ phẩm thần tiên: cụng ly, đấu rượu không ngớt. Ai nấy đều hào hứng, vui vẻ, bởi các nàng đều thật lòng mừng cho Tô Liên Y, và tràn đầy kỳ vọng vào tương lai xán lạn của nàng cùng sản nghiệp đang ngày một lớn mạnh.

Đêm xuống, Tô Liên Y ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ trở về nhà. Nàng không hay biết, ở một nơi khác, có người vừa nhận được một phong thư, lại được gửi đi dưới danh nghĩa của nàng.

Biệt viện Lý gia.

Sau khi Lý Ngọc Đường xử lý xong việc buôn bán mới trở về phòng. Bước chân hắn hôm nay chậm rãi và nặng nề hơn thường lệ, trong lòng trống trải đến khó tả. Chỉ cần có một chút rảnh rỗi, hình bóng Tô Liên Y lại hiện lên trong đầu hắn. Từ lần đầu gặp gỡ đến tận bây giờ, mỗi ánh mắt, mỗi câu nói, mỗi khoảnh khắc chung một chỗ đều như hiện ra rõ mồn một.

Thậm chí… giờ đây khi nhớ đến dáng vẻ tròn trịa của nàng thuở trước, hắn lại thấy vô cùng đáng yêu. Hồi tưởng lại những ngày ở viện Hải Đường của Lý phủ, nàng hay ngồi chờ bên đường, chỉ đợi hắn đi ngang là lao tới ôm chặt lấy. Khi ấy, hắn cũng chẳng thấy quá phản cảm.

Ngay khi sắp bước vào phòng, Lý Ngọc Đường bỗng dừng chân nơi bậc cửa.

Nếu… nếu ngày ấy hắn thực sự chấp nhận nàng, thì mọi chuyện đã tốt biết bao. Chẳng lẽ… hắn đã bỏ lỡ thật rồi? Hắn sai rồi. Trời xanh có thể cho hắn thêm một cơ hội nữa hay không?

Chỉ cần nghĩ đến nụ cười dịu dàng, bình thản của Tô Liên Y, lòng hắn lại đau thắt. Mà rồi hình ảnh ấy liền chồng lên khoảnh khắc nàng nhắc tới vị “phu quân đang làm đại sự” của mình, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc ấy khiến hắn thấy ganh tỵ đến tột cùng.

Ganh tỵ! Ganh tỵ đến mức như muốn phát điên!

Cảm giác uất nghẹn trong tim hắn không muốn lộ ra ngoài, nhưng càng kìm nén, sự giận dữ và đau khổ lại càng cuộn trào, đến mức thân hình gầy gò, cao ráo của hắn khẽ run lên từng hồi.

Mặc Nông vẫn lặng lẽ theo sau, phần nào đoán được tâm sự của chủ nhân nhưng không biết phải an ủi thế nào. Thiếu gia xưa nay chưa từng cho ai xen vào chuyện riêng của mình, e rằng cả thiên hạ này chỉ có một người có thể làm vậy, người đó chính là Tô Liên Y.

Bấy giờ, một gia nhân vội vã chạy tới. Thấy không khí nặng nề, hắn chẳng dám lên tiếng lớn, chỉ khẽ ra hiệu gọi Mặc Nông ra một bên. Hóa ra là có một phong thư vừa được chuyển tới.

Mặc Nông đón lấy. Người hầu kia như trút được gánh nặng, vội vàng cáo lui. Trên phong bì, năm chữ “Lý công tử thân khải” được viết ngay ngắn, nghiêm cẩn, không hề có chữ ký người gửi.

Nét chữ trên phong bì tuy ngay ngắn, nhưng vẫn còn non, thiếu sự vững vàng, vừa nhìn đã biết là bút tích của người mới tập viết chưa lâu.

Mặc Nông thoáng giật mình. Nét chữ này… chẳng phải chính là chữ của Tô Liên Y sao? Hắn vội tiến lên: “Thiếu gia, ngài có thư.”

Lý Ngọc Đường vốn đang bực bội trong lòng. Mặc Nông hầu hạ hắn nhiều năm, hiểu rõ tính chủ nhân; nếu lúc này dám đưa thư lên, hẳn là chuyện quan trọng.

Khi bàn tay trắng trẻo, thon dài của hắn nhận lấy phong thư, cả thế giới như lặng đi. Bởi vì… đây rõ ràng là thư Tô Liên Y gửi đến.

Hắn ngây người nhìn những con chữ trên phong bì. Đôi mày kiếm khẽ chau lại, trong mắt thoáng hiện nét giằng xé khó tả.

Mặc Nông đứng bên, nhìn cảnh ấy mà cảm thấy xót xa. Vị thiếu gia từng kiêu ngạo, mắt luôn nhìn đời từ trên cao, giờ đây cũng đã nếm trải mùi vị “muốn mà không được”.

“Thiếu gia, đêm xuống gió lạnh, vào trong rồi hãy xem.” Hắn lên tiếng nhắc, không muốn chủ nhân mất tự chủ trước mặt gia nhân.

Lý Ngọc Đường bước vào phòng, khép cửa lại. Hắn rất muốn mở thư ngay, nhưng bàn tay cứ chần chừ. Hắn sợ… sợ đây sẽ là một bức thư tuyệt tình. Hắn tự nhủ bản thân đã che giấu tình cảm rất kỹ, nàng hẳn là không nhận ra mới phải.

Nỗi lo này cũng chẳng phải vô cớ, hắn từng tận mắt thấy chuyện của Diệp Từ. Ngày trước, Tô Liên Y và Diệp Từ khá thân thiết, xưng hô thân mật. Nhưng chỉ cần Diệp Từ tỏ lòng, nàng lập tức khéo léo giữ khoảng cách, cắt đứt sự gần gũi ấy.

Vì vậy, hắn vẫn chọn đứng bên âm thầm trông chừng nàng… cho đến khi…

Cuối cùng, hắn nghiến răng, run run mở lá thư ra. Từng dòng chữ hiện lên trước mắt.

Khi đọc đến chữ cuối cùng, tim Lý Ngọc Đường đập dồn dập, như muốn phá lồng ngực mà thoát ra. Làn mây u ám trong lòng bỗng tan biến, nhường chỗ cho ánh mặt trời rực rỡ. Thì ra, đây là thư Tô Liên Y mời hắn gặp riêng.

Trong thư tuy không nói rõ nguyên nhân, chỉ ghi thời gian và địa điểm, nhưng Lý Ngọc Đường đã tự mình nghĩ ra đủ mọi lý do để biện minh cho lời mời ấy.

Nội dung trong thư đầy sơ hở, đổi lại là người khác thì hẳn sẽ phải suy nghĩ kỹ lưỡng: Tô Liên Y xưa nay chưa từng tỏ ra có tình ý đặc biệt gì với Lý Ngọc Đường, vậy mà nay bỗng dưng gửi thư mời gặp riêng, sao lại không đáng nghi?

Nhưng Lý Ngọc Đường lại chẳng nhận ra, hoặc đúng hơn, là hắn không muốn nhận ra. Hắn tự lừa mình dối người, tìm đủ mọi cái cớ cho Tô Liên Y. Có lẽ… đây chính là thứ người ta gọi là “không bệnh mà uống thuốc bừa”.

Thời gian gặp được ấn định vào chiều tối ngày mai, tại một ngôi nhà hẻo lánh ở vùng ngoại ô phía bắc huyện thành.

Ở Tô phủ, giờ đang dùng bữa tối.

Tô Liên Y quay đầu lại, bất ngờ trông thấy Thi Bắc, có chút kinh ngạc: “Sơ Huỳnh, sao Thi Bắc lại ở đây? Không phải ngươi đã phạt nàng ta xuống bếp rồi à?”

Thi Bắc cúi gằm mặt, trong mắt lóe lên một tia oán hận. Dù Nhị tiểu thư chưa từng đắc tội gì với nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không kìm được mà ghét. Tại sao hai người đàn bà này lại có thể thuận buồm xuôi gió, làm mưa làm gió như thế? Tại sao vị công tử tuấn mỹ như tiên kia lại phải đem lòng yêu một nhị tiểu thư đã có chồng?

Đúng vậy, nhất định Lý công tử thích Nhị tiểu thư. Bằng trực giác của phụ nữ, nàng ta biết chắc điều đó.

Nhị tiểu thư quả là không biết liêm sỉ! Rõ ràng đã có chồng, vậy mà chẳng giữ đạo làm vợ, suốt ngày qua lại với bao nhiêu đàn ông. Đúng là hồ ly tinh trơ trẽn!

Tô Liên Y ngồi quay lưng về phía Thi Bắc, hơn nữa nàng ta lại cúi đầu, nên tự nhiên Tô Liên Y không nhìn thấy ánh mắt kia.

Sơ Huỳnh khẽ nhướng mày, liếc Thi Bắc bằng ánh mắt pha chút châm biếm, nhưng rồi ánh nhìn đó biến mất rất nhanh, thay vào bằng nụ cười tươi tắn như thường.

“Trước đây nàng ta làm sai, chọc ta tức giận nên bị phạt xuống bếp. Giờ ta hết giận rồi, cho nàng ta quay lại thôi.”

Thi Bắc ngẩng mắt lên, cẩn trọng nhìn Sơ Huỳnh một cái. Nhưng vừa chạm phải ánh mắt bề ngoài thì xinh đẹp rực rỡ mà bên trong lại sắc lạnh kia, cùng với thân hình uyển chuyển đầy áp lực, nàng ta liền rùng mình một cái, vội cúi gằm mặt.

Hạng người này vốn là kiểu kẻ yếu thì bắt nạt, gặp kẻ mạnh thì sợ. Thấy Tô Liên Y ngày thường dịu dàng hòa nhã với mình thì cho là dễ bắt nạt, còn với Sơ Huỳnh thì lại run sợ, không dám đụng tới.

Cuộc trao đổi bằng mắt giữa Sơ Huỳnh và Thi Bắc, Tô Liên Y không hề hay biết. Nghĩ đến việc Thi Bắc cũng là kẻ đáng thương, nàng bèn khẽ thở dài: “Nếu ngươi thực sự không ưa nàng ta, thì cứ bán đi cho xong, hoặc trả khế ước bán thân để nàng ta tự tìm đường sống. Cứ giữ lại cũng chỉ tự rước bực vào người thôi.” Nàng còn cố gắng khuyên nhủ.

Sơ Huỳnh nở nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu, Liên Y. Nên làm thế nào, ta tự biết rõ.” Nói đoạn, trong đôi mắt to thoáng lóe lên tia tính toán.

Tô Liên Y bất lực lắc đầu: “Tùy ngươi vậy. Nhưng nói trước, không được vô cớ trừng phạt hạ nhân, càng không được dùng tư hình.” Nàng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện của Sơ Huỳnh, điều có thể làm, chỉ là nhắc nhở như thế.

“Ừ, ta hứa với ngươi. Bất cứ quyết định nào ta đưa ra đều có lý do, ngươi cứ yên tâm.” Sơ Huỳnh vừa nói vừa đặt đũa xuống, tự mình đứng dậy, múc một muôi canh cho Tô Liên Y.

Tô Liên Y khẽ gật đầu, cúi xuống uống canh. Trong lòng nàng nghĩ, ở lâu với nhau mới biết, Sơ Huỳnh vốn không phải hạng phụ nữ lấy chuyện đánh mắng hạ nhân làm thú vui. Nếu Thi Bắc chịu ngoan ngoãn, Sơ Huỳnh cũng sẽ chẳng làm khó nàng ta đến vậy. Bằng không, sao Sơ Huỳnh chỉ nhắm vào Thi Bắc, mà với tiểu Miêu và hai nha hoàn khác lại vẫn hòa nhã?

Dùng bữa xong, Tô Liên Y chơi với Hy Đồng một lúc lâu mới về phòng nghỉ. Dù sao cả ngày bận rộn, thân tâm đều mệt mỏi. Tiểu Miêu hí hửng đi theo hầu hạ, vì nhị tiểu thư đã trở về nên nàng vui mừng khôn xiết.

Sau khi Tô Liên Y rời đi, một lúc lâu sau Hy Đồng mới đi ngủ. Sơ Huỳnh bảo hai nha hoàn đưa Hy Đồng về phòng, rồi mới gọi Thi Bắc vào.

Sơ Huỳnh ngồi trên mép giường, khóe môi vương một nụ cười, nhưng đáy mắt lạnh như băng. Nàng từ trên cao nhìn xuống người Thi Bắc đang quỳ dưới đất, khí thế bức người khiến Thi Bắc không dám ngẩng đầu dù chỉ một lần.

“Ngươi chẳng phải luôn oán trách ta đối xử tốt với tiểu Miêu và những người khác, mà lại không tốt với ngươi sao? Ngươi có biết nguyên nhân không?” Sơ Huỳnh thản nhiên nói.

Thi Bắc toàn thân run rẩy. Tất nhiên nàng ta biết, đó là vì những trò khuấy nước đục sau lưng của mình đã bị Sơ Huỳnh phát hiện. Nàng ta khẽ gật đầu, giọng run run: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ biết. Nhưng dù nô tỳ có sai, nô tỳ vẫn một lòng trung thành với tiểu thư, thật sự!”

Khóe môi Sơ Huỳnh khẽ nhếch. Cái gọi là “trung thành” của Thi Bắc, nàng đã gặp quá nhiều rồi, từ trong hoàng cung đến phủ công chúa, rồi nay là tướng phủ. Loại người giúp chủ nhân làm điều xấu để mưu lợi riêng này, lòng dạ đen như mực, nào có “trung thành” thật sự? Sự trung thành của bọn chúng chỉ tồn tại khi còn có lợi ích. Một ngày nào đó, khi thời thế xoay vần, chủ nhân sa cơ, thì chính bọn chúng sẽ là kẻ đầu tiên quay lại cắn một phát.

Muốn đấu với Hạ Sơ Huỳnh này ư? Thi Bắc còn non lắm.

Nàng không phải là không thể xử lý Thi Bắc, cũng không phải là giữ lại để đùa giỡn, mà là còn có mục đích khác. Nàng muốn dùng Thi Bắc để cho Tô Liên Y một bài học, để Tô Liên Y tận mắt thấy bộ mặt thật của hạng tiểu nhân này.

Lòng dạ Tô Liên Y vốn nhân hậu, điều này Sơ Huỳnh vừa thích lại vừa lo. Ở huyện thành nhỏ bé này, Tô Liên Y chưa từng tiếp xúc với những thứ tối tăm giết người không thấy máu. Nhưng nếu một ngày Vân Phi Tuân đưa Tô Liên Y đến kinh thành, nơi Tô Liên Y phải đối mặt sẽ tăm tối và hiểm ác hơn nơi này gấp bội.

Bình Luận (0)
Comment