Ngoại ô phía bắc huyện Nhạc Vọng, rải rác có vài nhà nông.
Nông hộ ở vùng ven khác với những nhà trong thôn, không phải nhà nào cũng san sát nhau, mà mỗi nhà giữ lấy ruộng đất của mình, nên nhà cửa thưa thớt hơn hẳn.
Lúc này đang là mùa đông, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy một màu bạc trắng. Tô Liên Y không biết vĩ độ nơi này là bao nhiêu mà lại lạnh đến vậy, nhưng nghe nói huyện Nhạc Vọng nằm ở vùng đông bắc lệch về trung tâm của nước Loan. Nghĩ đến việc thời cổ chưa có hiệu ứng nhà kính, so với hiện đại chắc chắn rét hơn nhiều.
Tô Liên Y buông rèm xe ngựa xuống, quay lại nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn khoác áo choàng hồng nhạt.
“Sơ Huỳnh, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đưa ta tới đây làm gì?”
Sơ Huỳnh mỉm cười khẽ, tính toán thời gian thấy vừa khớp: “Đừng vội, lát nữa sẽ có trò hay để xem.” Nói xong, Sơ Huỳnh dặn phu xe dừng ở một chỗ hẻo lánh.
Tô Liên Y vẫn mơ hồ khó hiểu, liền hé rèm ra một khe nhỏ để nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy ngay phía trước xe ngựa là một căn nhà nông. Nhà không lớn. Dựa vào kinh nghiệm sống ở thôn Tô Gia, nàng nhận ra dù trong nhà đèn sáng, nhưng thường ngày chắc hiếm khi có người ở, vì sân quá sạch sẽ.
Nếu là nhà có người ở, trong sân ắt phải để ngổn ngang các loại nông cụ hay đồ dùng thường ngày. Đằng này, sân trống không một vật, chứng tỏ gia chủ đã chuyển đi.
Tô Liên Y không kìm được, lại quay đầu hỏi: “Sơ Huỳnh…”
“Suỵt.” Sơ Huỳnh ngắt lời nàng, khẽ cười: “Nhìn kìa.” Vừa nói, nàng ấy vừa chỉ tay về phía trước.
Tô Liên Y lập tức nhìn theo, thì thấy từ xa có một chiếc xe ngựa chạy tới.
Lúc này trời đã tối hẳn, may mà trăng tròn sáng tỏ. Dưới ánh trăng bạc, cỗ xe ngựa sang trọng kia trông như từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh nông gia tầm thường. Không biết rốt cuộc Sơ Huỳnh muốn nàng xem cái gì?
Khi nhìn kỹ lại lần nữa, nàng nhận ra đó chính là xe ngựa của Lý gia.
Tô Liên Y tròn xoe mắt, thấy phu xe bước xuống trước, đặt ghế đạp, sau đó một người mặc áo trắng từ trong khoang xe bước ra. Nếu người đó mặc màu khác thì e là khó nhận ra, nhưng bộ y phục trắng tinh trong màn đêm lại cực kỳ nổi bật, huống chi vải áo là loại gấm đặc biệt, dưới ánh trăng càng thêm sáng lóa.
Lý Ngọc Đường!? Hắn tới đây làm gì?
Xe ngựa của Tô Liên Y toàn thân sơn đen, dáng lại nhỏ, giấu kín phía sau hai gốc cây, dù là người trên xe, phu xe hay con ngựa ô kéo xe đều yên tĩnh đến mức bên ngoài chẳng thể phát hiện.
Chỉ thấy Lý Ngọc Đường khẽ dặn dò gì đó, rồi xuống xe. Phu xe chở Mặc Nông liền đánh xe lùi sang một bên, tránh đứng chắn ngay cửa viện. Khoảng cách vì thế càng xa hơn, càng không thể phát hiện ra sự có mặt của Tô Liên Y.
Trong nhà kia, đèn sáng rực, hẳn là có người đang chờ, nhưng không biết là ai lại hẹn gặp Lý Ngọc Đường.
Tô Liên Y khẽ nhíu mày, tò mò quay sang Sơ Huỳnh: “Ý ngươi là… có người muốn bắt tay với Lý Ngọc Đường để đối phó ta? Nhưng sao lại hẹn gặp giữa đêm khuya ở chỗ nông gia hẻo lánh thế này?”
Nàng chỉ nghĩ đây là một âm mưu thương trường, nào biết Sơ Huỳnh lại muốn cho nàng thấy sự hiểm ác của lòng người.
Sơ Huỳnh mỉm cười: “Đừng vội, lát nữa sẽ rõ.” Nụ cười của nàng ấy đầy vẻ thần bí và ẩn ý sâu xa.
…
Lý Ngọc Đường mang theo tâm trạng vừa thấp thỏm vừa mong chờ bước xuống xe, đi tới trước cửa ngôi nhà đã hẹn. Khi bàn tay hắn vừa chạm vào cánh cửa, lý trí cuối cùng cũng thắng thế cơn cuồng loạn, bắt đầu phát huy tác dụng.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, buộc bản thân bình tĩnh lại.
Nét chữ của Tô Liên Y không theo bút pháp riêng nên trông ngây ngô như chữ của trẻ con, rất dễ bắt chước. Chỉ cần có chút căn bản là có thể giả được, huống hồ việc hẹn hắn ra ngoài giữa đêm để gặp riêng vốn không phải phong cách của Tô Liên Y.
Hắn đang giằng co, lý trí nói rằng người hẹn hắn tới đây tuyệt đối không phải Tô Liên Y; nhưng cảm tính lại xúi giục hắn mắc bẫy, hơn nữa là cam tâm tình nguyện.
Lần cuối cùng hít sâu, bàn tay trắng trẻo, thon dài của hắn vươn ra gõ nhẹ lên cánh cửa. Lập tức, cánh cửa mở ra, lộ ra một gương mặt yêu kiều, quyến rũ.
“Lý công tử, mời vào.” Giọng nói uyển chuyển, quấn quýt như tơ, khiến đêm tối càng thêm phần mập mờ, đủ để làm trái tim đàn ông ngứa ngáy.
Đáng tiếc, Lý Ngọc Đường lại chẳng thấy người này hay giọng nói này có gì hấp dẫn, chỉ lạnh lùng liếc qua: “Ngươi là nha hoàn của Tô phủ.”
Hắn còn nhớ rõ cô nương này, lần trước tới Tô phủ, nha hoàn này từng đứng hầu bên cạnh người tên Sơ Huỳnh. Sao nàng ta lại có mặt ở đây?
Lý Ngọc Đường lập tức đoán ra bảy tám phần, bởi hắn cũng sinh ra trong đại viện thâm sâu, những trò vặt vãnh thế này hắn đã thấy nhiều.
Nếu là lúc bình thường, hắn đã quay lưng bỏ đi. Nhưng giờ đây hắn phát hiện trong chuyện này có quá nhiều sơ hở, hắn buộc phải điều tra cho rõ, vì nó liên quan tới Tô Liên Y. Nha hoàn này chỉ là con mồi nhử, sau lưng nhất định còn kẻ chủ mưu. Hắn không thể dung thứ việc bên cạnh Tô Liên Y tồn tại nguy hiểm.
Do dự một thoáng, hắn bước vào nhà, cánh cửa liền khép lại.
Sơ Huỳnh khẽ cười lạnh, thở dài: “Ban đầu ta còn tưởng Lý Ngọc Đường là kẻ si tình, hóa ra cũng chỉ là tên háo sắc.” Rồi lại bật cười chế giễu, như chợt nhớ tới thân phận của mình: “Thôi bỏ đi, đàn ông chẳng phải đều như vậy sao, thứ đưa tới tận cửa thì cớ gì không nhận? Đàn ông mà…”
Tô Liên Y cảm nhận được sự bi quan của Sơ Huỳnh, bèn đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng ấy, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào. Chẳng lẽ nói Sơ Huỳnh gặp phải kẻ chẳng ra gì? Chẳng khác nào xát muối vào vết thương.
Nàng vốn không giỏi ăn nói, càng không khéo dỗ dành người khác. Nàng chỉ có thể siết chặt bàn tay ấy, như muốn nói rằng, nàng sẽ mãi ở bên, ủng hộ Sơ Huỳnh.
Tô Liên Y vừa xót xa cho số phận của bạn, vừa thắc mắc: rốt cuộc trong phòng kia là ai? Lý Ngọc Đường vừa gõ cửa, cửa liền mở, hắn lại không hỏi han gì mà bước thẳng vào. Rõ ràng hai người phải quen biết và thông đồng với nhau. Chẳng lẽ Sơ Huỳnh thực sự đã phát hiện điều gì?
…
Bên trong phòng.
Người phụ nữ đang “ngồi rình thỏ” chính là Thi Bắc, không sai.
Hôm nay, Thi Bắc đã dốc hết tiền tích cóp để mua một chiếc váy mới, trang điểm kỹ lưỡng, vốn đã yêu mị quyến rũ, giờ lại càng lộng lẫy mê người.
Khi thấy vị Lý công tử tuấn mỹ bước vào, nàng như mơ, cả người gần như mềm nhũn.
Lý Ngọc Đường chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái, lạnh lùng hỏi: “Ai bảo ngươi tới đây?”
Thi Bắc sững lại, rồi nở nụ cười lả lơi: “Lý công tử, trời lạnh thế này, để nô tỳ sưởi ấm cho người nhé.” Vừa nói vừa định bước tới gần.
Lý Ngọc Đường đưa tay đẩy nàng ta ra xa, rồi rút từ ngực áo ra một phong thư, chính là bức thư mượn danh Tô Liên Y để hẹn hắn tới.
“Bức thư này, là ai viết?”
Đôi mắt to quyến rũ của Thi Bắc khẽ đảo, biết ngay Lý công tử định truy cứu. Nàng ta tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội đó.
Nghĩ vậy, nàng ta lại nở nụ cười yêu mị: “Lý công tử, là thế này… hôm nay Nhị tiểu thư bận quá, có lẽ sẽ đến muộn một chút. Nàng sợ công tử đợi sốt ruột nên bảo nô tỳ chờ ở đây trước. Trời lạnh thế này, để nô tỳ pha một ấm trà nóng cho công tử sưởi ấm nhé.”
Nói xong, chẳng đợi Lý Ngọc Đường đồng ý hay từ chối, nàng ta đã xoay người bước ra khỏi phòng, đến nhà bếp. Trong bếp có sẵn ấm nước, chắc là của gia chủ trước để lại. Nàng ta múc nước giếng, nhóm lửa đun.
Những việc thế này trước giờ nàng ta chưa từng làm. Với nhan sắc và địa vị của mình, nàng ta luôn chỉ hầu hạ chủ nhân, đâu phải đụng tay việc nặng. Nhưng từ khi bị con tiện nhân Sơ Huỳnh kia ép buộc, nàng ta đành phải chịu cảnh làm việc thô kệch ở bếp.
Bên ngoài sân, trong xe ngựa, Tô Liên Y thấy cửa phòng mở, có một nữ tử bước ra, thì lấy làm lạ. Nhìn kỹ, dáng người kia quen quen: “Đó là…”
Sơ Huỳnh nở nụ cười tà mị: “Thi Bắc.”
Lập tức, Tô Liên Y đã hiểu rõ ràng ý đồ của Sơ Huỳnh, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Ôi trời, công chúa của ta, ngươi muốn chỉnh Thi Bắc thì ta biết rồi, nhưng có cần phiền phức thế không, lại còn kéo cả Lý công tử vào?”
Sơ Huỳnh cười đầy ẩn ý: “Nếu không phải Lý công tử vào đây, thì ngươi làm sao thấy được lòng người hiểm ác? Đừng vội, lát nữa ta sẽ cho ngươi thấy trong lòng bọn tiện nhân này đê tiện đến mức nào.”
Tô Liên Y tuy không hoàn toàn đồng ý, nhưng biết Sơ Huỳnh là vì mình. Nàng thừa nhận mình mềm lòng, bởi nàng và Sơ Huỳnh vốn khác nhau. Sơ Huỳnh lớn lên trong môi trường tranh đấu từ nhỏ ở thời cổ, còn nàng thì từ thời hiện đại, nơi tuy cũng có đấu đá nhưng chẳng thể so được với trò “giết người không thấy máu” ở cổ đại.
Nàng vốn chỉ là một cô gái hiện đại bình thường. Nếu hôm nay không phải nàng xuyên không tới đây, thì đổi lại là bất kỳ cô gái hiện đại nào, cũng sẽ như thế thôi.
Ở hiện đại, đến con gà còn không dám giết, sao sang cổ đại lại có thể lạnh lùng đoạt mạng người khác? Được rồi… nàng thì dám giết gà, nhưng hại người thì không.
Chẳng mấy chốc, nước trong bếp đã sôi. Thi Bắc lấy từ trong ngực ra gói trà thượng hạng mà nàng ta đã trộm từ Tô phủ, pha vào ấm. Sau đó, nàng ta lại rút từ túi nhỏ bên hông ra một gói giấy nhỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười gian trá, đổ thứ trong đó vào ấm trà.
Trong gói giấy chẳng phải thứ gì xa lạ, chính là xuân dược. Chỉ cần Lý công tử uống trà này, trúng thuốc rồi thì “gạo nấu thành cơm”, hắn cũng chẳng còn đường chối. Hơn nữa, nàng ta tự tin với nhan sắc của mình, đến lúc đó chỉ cần quỳ xuống cầu xin, không đòi danh phận, chỉ xin làm nô bộc bên hắn, chắc hẳn Lý công tử sẽ không từ chối.
Nàng ta đâu phải muốn đổi chỗ làm nha hoàn, mà là ở cạnh Lý công tử, “gần nước thì hưởng trăng”. Sớm muộn gì cũng sẽ được nâng thành tiểu thiếp, hưởng vinh hoa phú quý.
Tô Liên Y nhìn thấy Thi Bắc bưng khay, trên có ấm trà và tách, bước vào phòng, thì không khỏi nhíu mày: “Trong ấm đó… chẳng lẽ có bỏ mê dược gì đó sao?”
Sơ Huỳnh bật cười khúc khích: “Liên Y, ngươi cũng không ngu nha. Mấy trò của bọn tiện nhân này, ngươi cũng đoán được.”
Tô Liên Y dở khóc dở cười: “Ta chưa từng ngu đâu.” Mấy cảnh máu chó này, với người cổ đại còn mới mẻ, chứ với phim truyền hình hiện đại thì mười câu chuyện hết tám có dính dáng đến cái trò này. Ta đoán bằng đầu gối cũng trúng.
Chỉ có điều…
Tii Liên Y liếc nhìn căn phòng: “Nếu thật sự là mê dược, thì Thi Bắc này toi đời rồi.”
“Tại sao?” Sơ Huỳnh không hiểu. Thực ra nàng còn mong “việc đã rồi” để một mũi tên trúng hai đích, coi như giúp tiểu thúc loại bỏ một đối thủ mạnh.
Tô Liên Y mỉm cười: “Vì mũi của Lý Ngọc Đường rất nhạy. Dù là mê dược hay xuân dược, chỉ cần ngửi là nhận ra ngay. Tốt nhất Thi Bắc đừng giở mấy trò vặt này, nếu không sẽ không biết chết thế nào.”
Sơ Huỳnh sững lại: “Hắn phân biệt được sao? Tại sao?”
Nhân lúc rảnh, Tô Liên Y kể cho nàng ấy nghe chuyện trước đây nàng và Lý Ngọc Đường từng bị Lý phu nhân hãm hại ra sao, rồi hắn đưa nàng tới hiệu thuốc giải độc thế nào. Sau đó cũng tiện nói luôn chuyện tìm thuốc mê cho Sơ Huỳnh, cũng là Lý Ngọc Đường giúp.
Sơ Huỳnh nghe xong thì hoảng hốt, vốn tưởng mình biết hết mọi chuyện, nào ngờ Tô Liên Y vì mình mà làm nhiều việc như vậy.
Sơ Huỳnh vội nắm lấy tay Tô Liên Y, kéo tay áo nàng lên, quả nhiên thấy trên cánh tay trắng ngần, thon dài kia có hai vết sẹo mờ. Lại kiểm tra tay còn lại, cũng thấy sẹo y hệt. Thân thể khẽ run, đôi mày mảnh nhíu lại.
“Liên Y… ngươi… vì sao phải tốt với ta như vậy?” Giọng Sơ Huỳnh run rẩy.
Tô Liên Y có chút hối hận vì lỡ nói ra chuyện này, vội an ủi: “Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Sơ Huỳnh ngẩng lên, đôi mắt long lanh đã đỏ hoe, ánh nhìn mơ hồ xen lẫn xúc động sâu sắc: “Ta chưa từng nghĩ… trên đời lại có người sẵn sàng vì ta làm những việc như vậy. Thật sự… chưa từng nghĩ tới…” Nói đến đây, nàng nghẹn ngào, không thốt nên lời.
Đừng nói là phu quân, ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu của Sơ Huỳnh, cũng chưa từng làm vậy!
“Sao lại khóc? Chuyện đâu có gì nghiêm trọng?” Tô Liên Y vội lấy khăn tay trong ngực ra lau nước mắt cho nàng: “Ngươi đừng tự trách, ta chỉ là… giữ thái độ nghiêm túc của một người làm thí nghiệm y học thôi.” Vừa nói vừa luống cuống dỗ dành.
Sơ Huỳnh không kìm được mà bật khóc, trong lòng tràn ngập cảm động và hạnh phúc.
Tô Liên Y thở dài, buông Sơ Huỳnh ra. Khóc đi, khóc xong là ổn. Ai bảo nàng không biết cách an ủi người khác.
Đúng lúc này, cánh cửa căn phòng bị giám sát đột nhiên bật mở, bóng áo trắng của Lý Ngọc Đường bước nhanh ra, phía sau là Thi Bắc loạng choạng đuổi theo. Nàng ta vừa khóc vừa cầu xin, nói mình nguyện ý thế này thế kia…
Lúc này, Sơ Huỳnh lại cảm thấy hơi hối hận. Ban đầu nàng còn tưởng Lý Ngọc Đường chỉ là một công tử nhà giàu thầm mong chiếm được Tô Liên Y, nhưng vừa rồi nghe Tô Liên Y kể lại chuyện cũ, nàng mới biết Lý Ngọc Đường là một nam tử không tồi. Huống hồ, nói cho cùng, hắn cũng đã gián tiếp cứu mạng nàng và Hy Đồng.
Dù sao, nếu không có Lý Ngọc Đường, Tô Liên Y đã chẳng thể tìm được số thuốc mê đó.
Nàng lau khô nước mắt, khẽ vén rèm xe, bước xuống. Tô Liên Y cũng vội vàng theo sau.
Lý Ngọc Đường lúc này định quay về phía xe ngựa của mình, không buồn để ý tới nha hoàn không an phận kia, cũng chẳng muốn truy cứu lá thư kia rốt cuộc do ai viết. Nhưng ở phía bên kia lại vang lên tiếng động, hắn ngẩng đầu, thoáng sững người. Người đang tiến lại không ai khác, chính là Sơ Huỳnh và Tô Liên Y.
Hắn bất giác dừng bước, ngoảnh lại nhìn Thi Bắc một cái đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Tô Liên Y, ánh mắt đầy khó hiểu.
Tô Liên Y chỉ cảm thấy mình chẳng biết nói gì với Lý công tử, đành cúi đầu lảng tránh, trong lòng thầm trách Sơ Huỳnh tới một trăm linh tám lần.
Sơ Huỳnh đã lại khoác lên gương mặt chiếc mặt nạ sắc bén, khóe môi khẽ cong như cười mà không cười, nhìn chằm chằm Thi Bắc: “Quả là một vở kịch hay. Thi Bắc, ngươi đường đường là nha hoàn thân cận của ta, sao lại không ở Tô phủ mà lại xuất hiện ở đây?”
Lý Ngọc Đường liếc Sơ Huỳnh bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã đoán phần lớn mọi chuyện là do Sơ Huỳnh sắp đặt. Trong mắt hắn, nữ nhân này không phải gian trá thì cũng xảo quyệt. Tô Liên Y coi nàng như tỷ muội ruột thịt, vậy mà nàng lại lén lút làm trò sau lưng thế này.
Tô Liên Y cũng chẳng hiểu rốt cuộc Sơ Huỳnh vòng vo một hồi là định làm gì.
Thi Bắc nhất thời cứng họng, đầu óc quay cuồng suy tính. Nàng ta kinh hoảng liếc Sơ Huỳnh một cái, rồi lại nhìn Tô Liên Y, nghiến răng thật mạnh.
Tô Liên Y đang nghĩ cách làm sao thu xếp ổn thỏa, giải quyết gấp tình huống trước mắt rồi về nhà sẽ tính sổ với Sơ Huỳnh, thì bỗng thấy Thi Bắc bước nhanh tới trước mặt Sơ Huỳnh, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống: “Xin tiểu thư Sơ Huỳnh khai ân, tất cả… đều là Nhị tiểu thư sai nô tỳ làm.”
Tô Liên Y tròn mắt kinh hãi, chuyện này là thế nào?
“Thi Bắc, ngươi điên rồi à? Ta bảo ngươi làm gì chứ?” Nàng hoàn toàn mù mờ, không hiểu nổi tình hình.
Lý Ngọc Đường cũng bất ngờ, vốn dĩ tình thế đang rất rõ ràng, giờ lại trở nên rối tung.
Sơ Huỳnh mỉm cười nhạt: “Ồ? Nhị tiểu thư bảo ngươi làm sao? Nhị tiểu thư bảo ngươi làm những gì?” Giọng điệu như đang phối hợp để Thi Bắc diễn tiếp.
Thi Bắc biết rõ tương lai trước mắt đầy hiểm nguy, nhưng nàng ta lại có cách suy tính riêng của mình: “Hồi Sơ Huỳnh tiểu thư, ý Nhị tiểu thư là bảo nô tỳ hạ… thuốc cho Lý công tử, rồi Nhị tiểu thư sẽ… sẽ…”
Tô Liên Y kinh ngạc tới mức miệng há hốc: “Thi Bắc, ngươi bị điên à? Ta bảo ngươi làm mấy chuyện này bao giờ?” Nàng quả thật thấy Thi Bắc phát điên, rõ ràng tất cả là do Sơ Huỳnh sai khiến, chẳng lẽ đây cũng nằm trong kế hoạch của Sơ Huỳnh? Rốt cuộc Sơ Huỳnh đang định làm gì?
Nàng nghi hoặc nhìn về phía Sơ Huỳnh, Sơ Huỳnh muốn hại nàng ư? Nhưng nếu cứ tiếp diễn như thế này, nàng cũng chẳng chịu tổn thất gì đáng kể. Chẳng lẽ Sơ Huỳnh chỉ muốn phá hoại hình ảnh của nàng trong lòng Lý Ngọc Đường? Nhưng có thật cần thiết vậy sao? Nàng hoàn toàn không hiểu nổi!
Lý Ngọc Đường cũng sững sờ, hoàn toàn bối rối. Nếu là chuyện khác, hắn có thể nhìn thấu ngay; nhưng chỉ cần liên quan tới Tô Liên Y, đầu óc hắn liền trở nên rối loạn, không còn suy xét tỉnh táo được nữa.
Lúc này Thi Bắc lén liếc Sơ Huỳnh một cái, thấy trong mắt Sơ Huỳnh ánh lên nụ cười tán thưởng thì càng kiên định ý định vu oan: “Chính là Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư chẳng lẽ người quên rồi sao? Đêm hôm trước, sau khi người từ viện của Sơ Huỳnh tiểu thư bước ra, đã gọi nô tỳ đến chỗ vắng và dặn dò hôm nay phải làm như vậy.”
Trong lòng Thi Bắc nghĩ gì? Nàng tuy không rõ rốt cuộc Nhị tiểu thư và Sơ Huỳnh tiểu thư là quan hệ gì, chẳng phải tỷ muội ruột, cũng chẳng phải đại tẩu, muội phu nhưng lại sống chung rất hòa hợp. Thế nhưng, từ sau khi Nhị tiểu thư rời huyện thành nửa tháng vì lý do nào đó, còn Sơ Huỳnh tiểu thư tiếp quản việc kinh doanh của Nhị tiểu thư, Thi Bắc dần nảy sinh một suy đoán.
Sơ Huỳnh tiểu thư tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài. Đặc biệt, thái độ của nàng đối với Thi Bắc và đối với Nhị tiểu thư khác nhau một trời một vực. Lòng người hiểm ác, Thi Bắc cho rằng Sơ Huỳnh đang âm thầm loại bỏ thế lực của Nhị tiểu thư, từng bước dùng thủ đoạn khéo léo để chiếm đoạt sản nghiệp và tài sản của Nhị tiểu thư.
Và chuyện hôm nay nàng ta được sai lầm, chính là để chia rẽ quan hệ giữa Nhị tiểu thư và Lý công tử.
Mỗi người đều có một cán cân trong lòng, và cán cân của Thi Bắc luôn nghiêng về phía chủ nhân mạnh mẽ. Bởi chỉ có chủ nhân mạnh mẽ mới bảo vệ được người dưới, còn kẻ mềm lòng, thiện lương thì chẳng những không giữ nổi bản thân, mà người hầu cũng chẳng được an toàn.
Từng hầu hạ trong hậu viện nhà giàu, Thi Bắc đã chứng kiến loại chuyện này không ít. Thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với kẻ tiểu nhân. Thế nên giờ nàng ta chỉ còn cách ủy khuất Nhị tiểu thư vô tội.
Nàng ta cũng bất đắc dĩ, nếu tố cáo Sơ Huỳnh tiểu thư, với khả năng giả vờ khéo léo của nàng ấy, cộng thêm lòng mềm yếu của Nhị tiểu thư, chỉ cần Sơ Huỳnh vài câu ngon ngọt là có thể qua cửa; khi đó, Sơ Huỳnh ắt sẽ khiến mình sống không bằng chết.
Nhưng nếu tố Nhị tiểu thư thì khác. Tiến một bước, Sơ Huỳnh đã bày sẵn cục diện, chắc chắn có cách ứng phó; lùi một bước, nếu không qua được, sau này chỉ cần khóc lóc cầu xin Nhị tiểu thư, nói vài lời bi thương, chắc cũng được tha thứ.
Vẫn là câu đó, thà đắc tội với quân tử, không đắc tội với tiểu nhân.
Lý Ngọc Đường thật sự ngây người, nhìn nha hoàn Thi Bắc đang quả quyết, lại ngẩng đầu nhìn Tô Liên Y. Nếu nàng muốn… thì cần gì phí công như vậy? Không đúng, tuyệt đối không phải phong cách của Tô Liên Y!
Tuy lý trí biết là thế, nhưng trong lòng hắn vẫn mơ hồ mong lời nha hoàn kia là thật.
“Ngươi điên rồi à? Đồ thần kinh! Ta không có… Lý công tử… ta thật sự không có. Thi Bắc, rốt cuộc ngươi bị sao vậy? Chẳng lẽ bị ai mê hoặc rồi?” Tô Liên Y không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Thi Bắc thầm cười trong bụng, nghĩ rằng mình đã đoán trúng âm mưu của Sơ Huỳnh.
Nhưng nàng ta nào ngờ, Hạ Sơ Huỳnh vốn là công chúa, tài sản bạc vạn, sao phải hãm hại Tô Liên Y chỉ vì chút bạc vụn này?
Tô Liên Y thở dài thật sâu: “Được rồi, Sơ Huỳnh, đừng úp mở nữa, rốt cuộc ngươi muốn nói với ta điều gì? Nói đi.”
Sơ Huỳnh nhún vai, chỉ tay về phía Thi Bắc: “Ta muốn nói với ngươi, ta chỉ bảo nàng ta tới đây, chứ chưa từng bảo nàng ta vu oan cho ngươi.”
Thi Bắc khựng lại, không hiểu gì cả.
Tô Liên Y nghĩ mãi không thông: “Thế thì tại sao nàng ta lại nói là ta sai khiến?”
Sơ Huỳnh nhìn nha hoàn đang quỳ run rẩy cúi gằm trước mặt, mỉm cười: “Bởi vì nàng ta sợ ta, chứ không sợ ngươi.”
Rồi Sơ Huỳnh bắt đầu phân tích tỉ mỉ từng suy nghĩ trong lòng Thi Bắc, khiến Tô Liên Y vô cùng kinh ngạc.
Thi Bắc cũng chấn động, vì Sơ Huỳnh đã nói trúng không sót một ý nghĩ nào của nàng ta, tim đập thình thịch: “Nhị tiểu thư tha mạng, tất cả đều là lỗi của nô tỳ. Nhị tiểu thư xin người thương tình hoàn cảnh cô độc của nô tỳ mà tha cho, sau này nô tỳ nguyện làm trâu ngựa để báo đáp người.”
Sơ Huỳnh khẽ cười: “Nhanh thế đã chịu quay đầu rồi sao?”
Sau đó nàng quay sang Tô Liên Y: “Liên Y, ngươi xưa nay thông minh, chỉ là quá nhân hậu, vì chưa từng tận mắt chứng kiến những kẻ âm hiểm như vậy. Trước kia nếu ta nói, ngươi chẳng những không tin, còn coi như gió thoảng bên tai. Giờ ngươi tận mắt thấy rồi, chắc là đã hiểu rồi chứ?”
Tô Liên Y khẽ thở dài một hơi thật sâu, đã hiểu rõ tấm lòng khổ tâm của Sơ Huỳnh.
Nếu không tận mắt chứng kiến, e rằng nàng sẽ chẳng bao giờ tin. Những chuyện này, hẳn đều là những đắng cay mà Sơ Huỳnh đã nếm trải khi còn ở kinh thành. Sơ Huỳnh không nỡ để nàng phải trả giá đau đớn mới rút ra bài học, nên đã liệu trước, dùng cách này để nàng thấy rõ sự hiểm ác của lòng người.
Nàng cảm nhận được tấm lòng tốt của Sơ Huỳnh, chỉ là…
Tô Liên Y phớt lờ Thi Bắc đang quỳ dập đầu, quay về phía trước nhìn Lý Ngọc Đường:
“Lý công tử, chuyện này… thật xin lỗi, đã liên lụy một người vô tội như ngươi. Sau này ta nhất định sẽ bày tiệc rượu để chính thức tạ lỗi.”
Lý Ngọc Đường cụp mắt xuống, muốn mỉm cười an ủi nàng, nhưng lại chẳng thể cười nổi, trong lòng là một nỗi thất vọng nặng nề. Nếu như những lời nha hoàn kia nói đều là sự thật… thì tốt biết bao.
Thất vọng. Vô cùng thất vọng.
“Ừ.” Hắn chỉ đáp qua loa một tiếng, rồi quay người bước đi.
“Lý công tử.”
Lý Ngọc Đường dừng bước, vì bị một giọng nữ gọi lại, chính là người tên “Sơ Huỳnh”. Nàng còn muốn nói gì nữa?
Sơ Huỳnh có chút ngượng ngùng, khẽ cúi người thật sâu với Lý Ngọc Đường: “Chuyện hôm nay đều là lỗi của ta, khiến Lý công tử vô cớ bị cuốn vào, xin lỗi ngươi.”
Nàng nói lời này, là vì Lý Ngọc Đường cũng từng góp phần cứu mạng mẫu tử nàng.
Lý Ngọc Đường thậm chí lười đáp lại, chỉ xoay người bỏ đi.
Bóng dáng tuyết trắng thẳng tắp ấy, càng đi càng xa, trong màn đêm và tuyết trắng, mang theo một nỗi cô độc và mất mát khôn nguôi.
Trong lòng Sơ Huỳnh dâng lên cảm giác áy náy, nếu sớm biết sự việc sẽ thành ra thế này, nàng tuyệt đối sẽ không đem Lý Ngọc Đường ra đùa bỡn.
Tô Liên Y khẽ thở dài: “Sơ Huỳnh, không biết thì không có tội. Tuy cách làm của ngươi quả thực cực đoan, nhưng ta đã hiểu hoàn toàn ý tốt của ngươi.”
Hơn nữa… hiệu quả cũng rất tốt.
Tô Liên Y liếc mắt sang Thi Bắc vẫn đang run rẩy dưới đất, lòng thiện lương đã tan biến hết. Nàng hiểu rằng, đối với những hạng người tâm địa thâm trầm như thế, nếu chỉ biết mềm lòng nhân từ thì sẽ tự đẩy mình vào đường cùng.
“Ngươi lên xe đi, có vài chuyện về phủ rồi nói.” Giọng Tô Liên Y hơi lạnh, nhưng vẫn giữ được sự ôn hòa.
Thi Bắc cúi đầu, trong lòng tuy sợ hãi nhưng lại nghĩ rằng Nhị tiểu thư cố chấp này sớm muộn cũng sẽ tha thứ cho mình. Bởi trước kia, nàng ta từng bảo vệ mình, điều đó nàng ta cảm nhận rất rõ. Thế là vừa cảm ơn rối rít, vừa chạy về phía xe ngựa.
Thi Bắc không dám nhân cơ hội bỏ trốn, vì khế ước bán thân của nàng ta vẫn nằm trong tay chủ. Nếu trốn mà bị truy bắt lại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn là chết không toàn thây.
Giữa khoảng sân tuyết vắng lặng, chỉ còn lại hai người, Tô Liên Y và Sơ Huỳnh.
Sơ Huỳnh vẫn đang cúi nhẹ đầu, nhìn theo hướng Lý Ngọc Đường rời đi, mang theo chút tự trách.
Tô Liên Y khẽ đưa tay vỗ vai nàng: “Đừng nghĩ nhiều nữa, Lý công tử là nam nhi, có tấm lòng rộng lượng, sẽ tha thứ cho chúng ta.”
Vừa rồi, Sơ Huỳnh lấy thân phận công chúa mà cúi người hành lễ với Lý Ngọc Đường, đủ thấy nàng ấy thật sự áy náy. Bình thường, tuy nàng ấy không để lộ thân phận, nhưng thân phận và giá trị của nàng ấy vốn cao quý, chưa từng hạ mình yếu thế trước ai.
Sơ Huỳnh quay lại, ánh mắt u buồn nhìn Tô Liên Y, đôi môi mím lại, rồi khẽ gật đầu.