Túy Tiên Lâu, mụ tú bà thấy Tô Liên Y bước vào thì giật mình. Thanh lâu vốn bị xem là nơi ô uế, bình thường chẳng bao giờ thấy nữ tử xuất thân đàng hoàng tới đây. Người ta vẫn nghĩ, chỉ cần bước chân vào kỹ viện thì thân phận đã chẳng còn sạch sẽ nữa.
Nhưng Tô Liên Y lại bình tĩnh mỉm cười, dáng vẻ ung dung, bình thản đưa mắt quan sát khắp Túy Tiên Lâu, dường như chẳng hề bận tâm chút nào.
“Ơ kìa, Tiêu gia đến rồi! Vị này là…?” Tú bà, mọi người quen gọi là Hoa mama vốn đã quá quen với Tiêu Đam, bởi hắn gần như ăn ngủ luôn ở Túy Tiên Lâu.
“Hoa mama, Tiên Cơ dậy chưa?” Tiêu Đam hỏi trước. Thấy Hoa mama đưa ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Tô Liên Y, hắn liền vội giới thiệu: “Để ta giới thiệu, đây là bằng hữu của ta, Tô Liên Y cô nương.”
Tô Liên Y khẽ ngẩng đầu nhìn tú bà trước mặt. Bà không hề giống hình ảnh thường thấy trên sân khấu hay trong kịch: ngu ngốc, béo phì. Ngược lại, dáng người bà uyển chuyển, phong thái quyến rũ, mùi hương nồng đậm quấn quanh, tuy đã xế chiều tuổi xuân nhưng vẫn có thể hình dung ra được dung nhan khuynh thành thuở thiếu thời.
Hoa mama thoáng sững lại, đôi mắt đẹp đã vương nếp nhăn bỗng mở to: “Tô Liên Y cô nương? Chẳng lẽ là Tô cô nương của Thần Tiên Phương?”
Thần Tiên Phương là mỹ phẩm bậc nhất dành cho nữ nhân, nào có ai không muốn sở hữu một bộ? Hoa mama tự nhiên cũng thèm khát từ lâu.
Tiếc rằng, mỹ phẩm của Thần Tiên Phương đâu phải ai cũng mua được. Chưa nói đến giá cả đắt đỏ, cho dù có bạc trắng đầy tay cũng không dễ gì mua nổi, đúng là ngàn vàng khó cầu!
Trong toàn bộ Túy Tiên Lâu, chỉ có duy nhất một người được dùng mỹ phẩm Thần Tiên Phương, đó là hoa khôi Tiên Cơ. Ngay cả người nổi tiếng tài hoa hơn người, lạnh lùng kiêu ngạo như Tiên Cơ cũng hết lời khen ngợi.
Những cô nương khác ở Túy Tiên Lâu thì chỉ có thể mua mấy loại mỹ phẩm bắt chước như Tiên Nương Cao, Mỹ Nhân Phương… nhưng hiệu quả đều chẳng thể sánh với Thần Tiên Phương.
Không biết là Thần Tiên Phương thật sự như được chế tác bởi tay tiên, hay chỉ là tác dụng tâm lý của các cô nương.
Tô Liên Y mỉm cười với nụ cười đặc trưng: “Xin chào.”
Hoa mama vô cùng phấn khích, gương mặt già nua vì hưng phấn mà đỏ bừng: “Tô cô nương giá lâm, đúng là khiến Túy Tiên Lâu chúng ta vinh hạnh bội phần! Mau mau mời ngồi, hôm nay Hoa mama ta làm chủ, mời Tô Liên Y cô nương vui chơi một bữa.”
Khóe môi Tô Liên Y khẽ giật: Nàng là nữ tử, vào thanh lâu thì có gì mà “vui chơi” chứ?
Sự nhiệt tình của Hoa mama tất nhiên là để tranh thủ kết giao, sau này có thể đi đường tắt mua được vài bộ mỹ phẩm Thần Tiên Phương, khiến mấy tú bà bên cạnh ghen đỏ mắt. Nếu còn được chiết khấu thì lại càng tuyệt.
Không ngờ, Tiêu gia bên cạnh đã sốt ruột: “Không được, Tô cô nương tới là có việc quan trọng. Nếu Hoa mama muốn gặp Tô cô nương, sau này hãy tự gửi thiếp mời. Hôm nay thì không được.”
Hắn quay sang Tô Liên Y nói: “Đi thôi, lên tầng ba, khuê phòng của Tiên Cơ ở trên đó.”
Nói xong, hắn sải bước dài lên thang lầu.
Tô Liên Y mỉm cười nhẹ với tú bà, rồi cũng thẳng người bước theo.
Lúc này, Tiên Cơ đã dậy từ lâu. Mỗi ngày, nàng đều trang điểm tinh tế, y phục lộng lẫy, dùng vẻ ngoài kiều diễm che lấp nỗi sầu khổ trong lòng. Nàng ngồi gảy đàn tranh, tự mình giải sầu, cố gắng gượng nở nụ cười.
Tiêu Đam nghe ra nỗi u uất trong tiếng đàn, nhớ lại cuộc cãi vã sáng nay với cha, bèn thở dài một hơi: “Mở cửa, là ta đây.” Hắn lễ phép gõ nhẹ lên cánh cửa.
Tiếng đàn bên trong khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục vang lên.
A hoàn thân cận mở cửa, trông thấy Tiêu Đam thì không bất ngờ, vốn định lên tiếng nhắc khéo rằng hôm nay Tiên Cơ tâm trạng không tốt. Nhưng vừa ngẩng đầu, thấy vị tiểu thư đoan trang đứng sau lưng hắn thì sững lại, ánh mắt đầy kinh ngạc, lại thoáng mang vẻ sợ hãi, nhìn Tiêu gia rồi quay sang nhìn Tiên Cơ.
“Tránh ra, hôm nay ta đưa một người bạn tới.” Hắn vừa nói, vừa đẩy nhẹ qua a hoàn còn đang nghi hoặc và hơi đố kỵ kia, bước vào trong.
Thanh lâu xưa nay chưa từng có nữ nhân lạ vào phòng hoa khôi. Dù có trăm năm mới gặp một lần, thì những người ấy cũng chỉ là các bà vợ dữ dằn tới bắt quả tang phu quân. Cảnh tiểu thư tới thanh lâu chỉ để “mở mang tầm mắt” là điều tuyệt đối không tồn tại. Nếu không phải đầu óc thiếu sáng suốt, thì ai lại tự chạy tới thanh lâu để làm bẩn thanh danh của mình?
Vì vậy, các nha hoàn khi nhìn thấy Tô Liên Y – một người đoan trang, điềm tĩnh, chưa cần mở miệng đã toát ra khí chất uy nghi – liền tự nhiên xếp nàng vào hàng “tương lai phu nhân chủ mẫu” của Tiêu gia. Đã đến đây, tất nhiên là vì chuyện liên quan đến Tiên Cơ.
Tô Liên Y lần theo tiếng đàn, nhìn thấy nữ tử nơi lầu xanh đã khiến Tiêu gia công tử si mê đến mức cãi nhau với cha mình, không khỏi bị kinh diễm đến mức sững sờ. Nếu bảo người trước mắt là Tiểu Long Nữ bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp, nàng sẽ tin ngay lập tức.
Chỉ thấy nữ tử ấy, lông mày thanh tú như vẽ, ánh mắt trong trẻo như nước mùa thu, làn da trắng mịn như ngọc, dung mạo trời sinh. Thân hình nàng hơi gầy yếu, nhưng lại không hề mềm yếu; sống lưng mảnh mai mà thẳng tắp, đúng là một bức họa về nữ tử có cốt cách kiêu hãnh.
Khác hẳn những hoa khôi trang điểm đậm nơi lầu xanh, vẻ đẹp của Tiên Cơ hoàn toàn tự nhiên, không cần tô vẽ: tóc đen óng ả, làn da trắng như tuyết. Nhưng thứ thật sự khiến nàng nổi danh khắp nơi lại là tài năng. Từng có học sĩ nhận định, nếu Tiên Cơ sinh ra là nam nhi, trong khoa thi mới, ít nhất cũng là Bảng Nhãn, thậm chí có thể đoạt Trạng Nguyên.
Tiên Cơ ngừng tay,duyên dáng đứng dậy, ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn Tô Liên Y, rồi lại khẽ liếc Tiêu Đam.
“Tiên Nhi, đây chính là Tô Liên Y cô nương, chủ nhân của mỹ phẩm Thần Tiên Phương.” Tiêu Đam ân cần giới thiệu.
Trong mắt Tiên Cơ thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là sự điềm tĩnh. Nàng khẽ cúi mình: “Tiện thiếp xin bái kiến Tô cô nương. Mỹ phẩm mà tiểu thư tặng, tiện thiếp vô cùng yêu thích. Chỉ tiếc thân phận hèn mọn, không dám hồi lễ, e làm hoen ố thanh danh của cô nương, mong cô nương chớ trách.”
Nếu Tiên Cơ thực sự trả lại quà, rồi chuyện này truyền ra ngoài, thì đồng nghĩa với việc cả hai có giao tình riêng. Nam tử vào lầu xanh vui chơi vốn nhiều, nhưng khi ra ngoài lại muốn lập tức phủi sạch quan hệ. Đã vậy, là nữ tử thì càng khó, có ai là con gái nhà lành lại muốn giao du với kỹ nữ, để tự bẩn danh mình?
“Tiên Cơ cô nương nói quá rồi. Thân phận hay danh tiếng đều là thứ vô hình, người để tâm thì có, không để tâm thì coi như không. Đó chỉ là cái xiềng tinh thần do chính bản thân tự tròng lên. Liên Y ta không phải hạng người hư vinh, từ trước đến nay chẳng để ý mấy thứ ấy. Nếu ta thật sự bận tâm đến cái gọi là danh tiếng, thì đã nhảy sông tự vẫn cả vạn lần rồi.” Tô Liên Y nói.
Quả thật, danh tiếng của nguyên chủ Tô Liên Y trước đây vốn chẳng mấy tốt đẹp, lại còn bị đồn đại chuyện cùng Lý Ngọc Đường vụng trộm ngoài đồng, rồi qua đêm tại biệt viện Lý gia… Nếu để tâm, chẳng nhảy sông thì cũng phải treo cổ rồi.
Tiên Cơ hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Tô Liên Y. Thấy nữ tử trước mặt dung mạo tuyệt sắc, quanh người toát ra anh khí, nàng không khỏi sinh lòng bội phục. Quả không hổ là Tô cô nương, người sở hữu Thần Tiên Phương, xưởng luyện thép và nhiều sản nghiệp chấn động thế gian, thật là nữ tử kỳ tài, độc nhất vô nhị.
“Người để tâm thì có, không để tâm thì coi như không… Lời của Tô tcô nương khiến tiện thiếp mở rộng tầm mắt. Nhưng con người sống cần một khuôn mặt, cây sống cần một lớp vỏ; ai lại có thể thật sự không để tâm chứ?” Tiên Cơ khẽ cười chua chát.
Tô Liên Y cũng mỉm cười: “Chuyện để tâm hay không để tâm, giống như lớp giấy dán cửa, mỏng manh một tầng, trông tưởng vững chãi nhưng thực ra rất dễ rách. Chỉ xem đương sự có dám can đảm xé nó hay không thôi.”
Nói đến đây, Tô Liên Y hơi ngừng, rồi tiếp: “Thế nào là thắng, thế nào là bại? Cũng chỉ là xem có dám hạ quyết tâm hay không.”
“Các người đừng đứng mãi thế, lại đây, ngồi xuống nói chuyện đi.” Tiêu Đam lúc này lại như chủ nhà, mời hai mỹ nhân đang đứng vào chỗ ngồi.
Tiên Cơ khẽ liếc hắn một cái đầy trách móc: “Tiêu gia, đây là ngài đang bóng gió nói tiện thiếp không biết tiếp khách phải không?”
Tiêu Đam vội lắc đầu như trống bỏi: “Không có, tuyệt đối không có.”
Tô Liên Y mỉm cười rồi ngồi xuống, nha hoàn bên cạnh dâng trà bánh.
“Các người lui xuống cả đi, ở đây không còn việc của các người nữa.” Tiêu Đam cho đám nha hoàn ra ngoài, rồi tự mình tiến lên hầu hạ Tiên Cơ.
Tô Liên Y thầm bật cười. Tiêu Đam và Tiêu lão gia tuy chẳng giống nhau về ngoại hình, nhưng cái tính “sợ vợ, thương vợ” thì quả thực giống nhau như đúc.
Nàng nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống: “Lần này ta đến mà không báo trước, mong Tiên Cơ cô nương bỏ quá cho.”
Tiên Cơ mỉm cười nhàn nhạt: “Tô cô nương khách khí quá. Chốn này khác thương gia các người, không câu nệ lễ nghi, cũng chẳng cần phải gửi thiệp trước. Ở thanh lâu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Nói đến đây, giọng nàng pha chút tự giễu.
Tô Liên Y cảm nhận rõ nỗi u uất của đối phương, tất nhiên là liên quan đến chuyện với Tiêu gia. Thú thật, nàng đến đây cũng là vì bốc đồng, bởi cách Tiêu gia kén chọn, chê bai Tiên Cơ khiến nàng liên tưởng đến bản thân mình trong tương lai, lòng không khỏi bất bình. Thế nhưng, vừa gặp Tiên Cơ, nàng lại bất chợt nảy ra một ý tưởng.
“Dù mới chỉ trò chuyện đôi câu, nhưng ta thấy Tiên Cơ cô nương là người thẳng thắn, yêu ghét rạch ròi. Vậy thì ta xin nói thẳng cho nhanh, để khỏi mất thời gian của nhau.” Tô Liên Y hơi nhướng mày, ánh mắt sáng lên sự dứt khoát.
Tiên Cơ sững người: “Nô gia… không rõ ý cô nương.”
Tô Liên Y nói thẳng: “Ngươi và ta đều là nữ nhân, nên ta hiểu tình cảnh của ngươi. Ta không đến đây để tìm vui, cũng chẳng phải để chế giễu. Nói thật, ta không rảnh mà làm vậy.
Tiêu gia là bạn, cũng là cộng sự của ta. Ta thật lòng muốn giúp, nên mong ngươi bỏ qua mấy lời khách sáo và cái gọi là thể diện, chúng ta vào thẳng chuyện chính.”
Tiên Cơ ngạc nhiên nhìn Tiêu Đam, như muốn hỏi: Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tiêu Đam cũng chỉ là “ốm đau tìm thuốc bừa”. Vì chuyện của Tiên Cơ, hắn từng hỏi ý kiến Lý Ngọc Đường và được khuyên nên lập tức cắt đứt, tìm một tiểu thư nhà lành để cưới và sinh con. Những người bạn khác cũng khuyên như thế.
Ngày thường, hắn sẽ chẳng đem chuyện rắc rối này kể với một nữ nhân. Nhưng hôm nay lại là dịp đặc biệt.
“Tô cô nương, ta biết ngươi là người có chính kiến. Ta với Tiên Cơ… đều nhờ cả vào ngươi.” Nói rồi, Tiêu Đam lùi lại một bước, cúi người hành lễ sâu.
Tô Liên Y khẽ lắc đầu: “Ta đâu phải thần thánh, không thể cứu cả thiên hạ. Ta chỉ có thể cố nghĩ vài cách mà thôi.”
Rồi nàng quay sang Tiên Cơ: “Có một điều ta vẫn chưa hiểu, Tiên Cơ cô nương làm sao giữ được sự trong sạch, ở thanh lâu mà vẫn ‘gần bùn chẳng hôi tanh mùi bùn’?”
Tiên Cơ chợt thấy Tô Liên Y trước mặt không còn vẻ điềm đạm nữa, thay vào đó là khí thế mạnh mẽ áp đảo, khiến nàng thoáng nghẹt thở. Câu hỏi ấy cũng sắc bén đến mức khó tránh.
Nàng liếc nhìn Tiêu Đam. Đã mời được nữ tử truyền kỳ này đến, thì cũng chẳng cần giấu diếm nữa. Nghĩ vậy, đôi mắt long lanh của nàng thoáng hiện lên sự kiên định.
“Không giấu Tô cô nương, ta đã sớm chuộc thân… là…” Tiên Cơ nhìn Tiêu Đam đầy cảm kích: “...là Tiêu gia bỏ một số tiền khổng lồ để chuộc ta.”
Tô Liên Y hơi ngạc nhiên: “Ngươi đã là người tự do? Vậy sao còn ở lại Túy Tiên Lâu?”
Tiên Cơ ngẩng đầu, ánh mắt cứng cỏi: “Vì ta muốn kiếm tiền trả lại cho Tiêu gia. Ta biết hắn thật lòng với ta.”
Tô Liên Y thắc mắc: “Nếu đã thật lòng, sao lại phải trả tiền?”
Tiên Cơ khẽ thở dài: “Tô cô nương không thể hiểu được nỗi lòng nữ nhân chốn thanh lâu. Con đường của chúng ta chỉ có ba: Một là ở lại đây đến cuối đời; Hai là được một lão gia giàu có mua về làm thiếp; Ba là gặp được người thật lòng, chuộc thân rồi an phận ở nhà.”
“Ta may mắn vì gặp Tiêu gia. Hắn thật sự đối tốt với ta, trước tiên bỏ giá cao mua đêm đầu, nhưng lại không chạm vào ta dù chỉ một chút. Hắn làm vậy chỉ để bảo vệ ta khỏi rơi vào tay kẻ khác. Sau đó, vì ta mất đêm đầu nên giá trị bị giảm, hắn nhân cơ hội ấy thuyết phục bà chủ, bỏ tiền lớn chuộc ta ra.”
Tô Liên Y khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Đam bỗng dấy lên một tia kính phục: “Đã vậy, sao ngươi không mau rời khỏi Túy Tiên Lâu?”
Tiên Cơ khẽ bật cười, nụ cười pha chút chua chát: “Rời đi rồi, ta biết đi đâu? Tiêu gia sẽ không bao giờ cho ta bước chân qua cửa. Chẳng lẽ để Tiêu gia nuôi ta trong lầu son, giấu ta như giấu vàng ngọc? Tô cô nương, nếu Tiêu gia chỉ ham sắc đẹp của ta, ta đã thuận theo từ lâu. Một khi đã bước vào hồng trần, đâu còn giữ được bao nhiêu thanh cao? Nhưng ta biết hắn thật lòng, nên ta lại càng không thể vấy bẩn tấm chân tình ấy. Ta quyết định ở lại đây, kiếm tiền từng chút mà trả cho hắn. Dù sau này có ở bên nhau, thì cũng là với thân phận ngang hàng.” Tô Liên Y bất giác bật cười khẽ.
“Cô nương cười gì vậy? Chẳng lẽ thấy ta nực cười?” Tiên Cơ thoáng hoảng hốt.
Tô Liên Y lắc đầu: “Không. Ta cười vì ngươi miệng nói rằng một khi bước vào hồng trần thì chẳng còn thanh cao, nhưng từng quyết định của ngươi lại đều rất thanh cao. Tiên Cơ cô nương, ngươi là người có nguyên tắc, ta rất thích ngươi.”
Tiên Cơ thoáng sững lại, rồi mỉm cười khổ sở: “Vẫn bị Tô cô nương nhìn thấu. Ta đã cố gắng thôi kiêu ngạo, nhưng có lẽ bản tính khó đổi.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Tô Liên Y mới biết, thì ra Tiên Cơ vốn xuất thân con gái nhà buôn. Năm mười tuổi, gia cảnh tan nát, nàng bị bán dần bán mòn đến thanh lâu. Mụ tú bà thấy nàng nhan sắc nổi bật, khí chất thanh nhã, bèn bỏ tiền mời thầy về dạy chữ nghĩa, trước tiên cho nàng vào nghề với thân phận “thanh quan”, trở thành cây hái bạc của lầu.
Chính lúc đó, nàng quen Tiêu Đam và cả hai đem lòng yêu nhau.
Tiêu Đam nhiều lần muốn chuộc thân cho nàng, nhưng tú bà nào chịu buông? Mụ vốn tính sẽ bán nàng cho quyền thần để kiếm chác. Nhưng thời thế đổi thay, tranh đoạt ngôi vị thái tử kéo dài nhiều năm, hai vị Nam Khang Vương và Đông Phúc Vương đều rục rịch, tình hình nước Loan ngày càng rối ren.
Bọn quyền thần lúc này chỉ lo chọn phe, bảo toàn bản thân và nhân cơ hội mưu lợi, ai rảnh mà về một huyện nhỏ như Nhạc Vọng để thưởng thức hoa khôi? Đó cũng là may mắn hiếm hoi giữa bất hạnh của Tiên Cơ.
Khi tuổi nàng ngày một lớn, mụ tú bà tham lam liền tính toán. Biết Tiêu Đam giàu có và mê nàng, mụ quyết vắt kiệt giá trị bằng cách đấu giá đêm đầu, lại còn bí mật cho người nâng giá. Quả nhiên, Tiêu Đam bỏ ra một khoản bạc khổng lồ để mua.
Sau “đêm đầu” ấy, giá trị của Tiên Cơ coi như bị mụ ép cạn, tú bà lập tức giục Tiêu Đam chuộc nàng ra, sợ hắn chán rồi bỏ đi.
Tính ra, Tiêu Đam đã đổ vào Túy Tiên Lâu một khoản bạc khủng khiếp, vì vậy Tiên Cơ hận mụ tú bà đến tận xương tủy.
Dẫu thân đã được chuộc, nhưng Tiêu gia không bao giờ cho nàng bước vào cổng. Trong mắt họ, Tiên Cơ chỉ là món hàng bỏ bạc ra mua về, chẳng khác nào chậu bát.
Tiên Cơ vốn bướng bỉnh, quyết định ở lại Túy Tiên Lâu, lấy nghệ kiếm tiền, trả hết cho Tiêu gia để đổi lấy tôn nghiêm.